GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 188

Trân Na là người phụ nữ cao to, mập mạp. Bà mỉm cười, gật đầu chào

tôi rất tôn kính, gọi tôi là '' phu nhân '' Bà đã làm xong cơm tối cho tôi. Vừa
bước ra khỏi phòng ngủ tôi đã ngửi thấy mùi pho-mát thơm nồng. Giờ tôi
mới phát hiện cả ngày mình chưa ăn món gì.

--Tử Lăng, em có thể nếm thử xem. Đây là ngón nghề của Trân Na, mì

ống của Ý đấy! Em đã đến Ý thì cũng nên nhập gia tuỳ tục mà học ăn một
số thức ăn Ý.

--Vân Phàm nói.

--Đang lúc em đói mèo thế này --Tôi nói --mặc cho là thức ăn của Ý,

Tây Ban Nha, Pháp hay Nhật gì em cũng có thể ăn sạch.

Tôi nói được là làm được, vét sạch đĩa mì ống. cách ăn uống ngon

lành của tôi khiến Vân Phàm bật cười, Trân Na cũng mừng vui đến đỗi
cười không khép miệng. Tôi cấp tốc học Vân Phàm hai câu ca ngợi Trân
Na. Giọng nói ngọng nghịu, quái lạ của tôi chọc bà cười nghiêng ngả. Sau
khi vất vả lắm bà mới hiểu được ý của tôi thì Trân Na cảm động ôm chặt
tôi. Qủa là cái ôm thật đích đáng, suýt bóp nát xương đầu của tôi. Ăn xong
bữa tối, tôi và Vân Phàm đến đại lộ của La Mã. Gió đêm đầu xuân thổi phả
vào mặt. Thành phố cổ xưa này đang nằm dưới chân tôi, mỗi ngọn đèn như
soi sáng một khoảng lịch sử dài lâu. Giáo đường cổ trên ngàn năm chọc
thẳng trên bầu trời cao vợi, lầu chuông, tượng khắc, suối phun, cung điện,
đống đổ nát....cùng với những kiến trúc hiện đại hình thành nên thành phố
lạ lùng này. Vân Phàm không lái xe hơi, anh dìu tôi đi một đoạn đường dài.
Từ trước mặt bất chợt có tiếng vó ngựa lọc cọc, một chiếc xe đo hai con
ngựa to trắng muốt, trên đầu chúng có gắn lông vũ kéo đang chạy ngược lại
với chúng tôi.

Tôi không khỏi xuýt xoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.