GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 206

Anh không để ý đến tôi, cưỡi con ngựa đen cao to phóng nhanh vào

rừng.

Tôi đứng chết trân nơi cửa trong khoảng khắc, nghe tiếng gió hú trong

rừng cây thẳm, nhìn đêm tối mịt mùng, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi
quay vào trong nhà, đóng cửa, tôi ngồi rút người trước lò sưởi mà tâm tình
hoảng hốt không biết mình đã làm gì sai, chỉ cảm thấy tim đau buốt. Tôi
gục đầu trên gối khóc rưng rức.

Tôi khóc rất lâu. Đêm khuya dần, lửa gần tàn nhưng anh mãi chưa về

khiến tôi càng thấy cô độc, càng thấy sợ hãi và tôi khóc càng nhiều. Cuối
cùng, lò sưởi tắt ngúm, trong phòng lạnh ngắt, nằm co rúm người trên tấm
đa hổ tôi khóc đến kiệt sức rồi ngủ thiếp đi.

Không biết trải qua bao lâu, có người bước vào, có người cúi xuống

bồng tôi. Tôi vẫn co rúm, lẩm bẩm gọi nghẹn ngào :

--Vân Phàm! Vân Phàm! Vân Phàm!

--Anh đây, Tử Lăng! Người đó lên tiếng. Vòng ôm ấm áp qúa, cánh

tay mạnh mẽ qúa, tôi mở bừng mắt, Vân Phàm đang ôm tôi, ánh mắt tha
thiết, xót xa nhìn tôi. Tôi hét to một tiếng, ôm chặt cổ anh, khóc gọi :

--Vân Phàm! Đừng bỏ em! Vân Phàm, đừng giận em nhé!

--Ô, Tử Lăng! Anh siết chặt tôi, hôn lên má, lên khóe mắt ướt đẫm của

tôi, run giọng --Tại anh không tốt, đo anh không tốt, anh không nên nổi
giận với em, không nên phá hoại buổi tối đẹp như vầy. Tử Lăng, anh thật
không tốt!

Tôi khóc càng đữ, lại bắt đầu run rẩy. Anh bế tôi vào phòng ngủ, đặt

lên giường, đắp mấy lớp mềm cho tôi như muốn ủ ấm cả người đang lạnh
cóng của tôi. Anh vừa lo lắng hôn tôi, không ngớt gọi tên tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.