GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 217

nhau rất tệ hại. Gần đây chúng gây nhau đến đỗi đòi ly hôn. Mẹ không hiểu
Sớ Liêm cũng không hiểi Lục Bình. Giờ con về rồi, có lẽ mọi chuyện sẽ
chuyển biến tốt. Có cơ hội hãy đi nói chuyện với chúng, khuyên chúng nó.
Tụi con cùng trẻ tuổi có lẽ dễ thông hiếu nhau, hơn nữa, từ nhỏ chúng con
cùng lớn lên mà.

Những lời mẹ nói khiến tôi sững sờ. Sở Liêm và Lục Bình sống không

có hạnh phúc! Họ cư xử với nhau rất tệ! Họ muốn ly hôn! Có thể vậy sao?
Tôi lặng thinh rất lâu, sau đó tôi hỏi :

--Tại sao họ đối xử với nhau không tốt?

--Mẹ cũng không rõ --mẹ lại thở than --Dù sao thì Lục Bình đã không

còn như Lục Bình trước kia, nó thay đổi nhiều. Từ sau khi mất một chân,
tính tình nó nóng nảy, cô độc. Đầu tiên nó bất mãn với bác Sở gái, đành
đọn ra ngoài ở, giờ lại gây đữ đội với Sở Liêm. Ôi.....--Đột nhiên mẹ giật
mình làm thinh --Xem mẹ kìa, gặp con mẹ qúa vui rồi, còn nói với con
những chuyện không vui gì chứ. Hay là nói chuyện của con nhé --Mẹ ra vẻ
bí ẩn nhìn tôi, hỏi --Không có chút tin gì sao?

--Tin gì ạ? Tôi ngơ ngác.

--Con....Mẹ cười bí ẩn với tôi --có không?

--Có không? Tôi càng hồ đồ.

--Con ơi là con! Mẹ cuối cùng nói ra --Vân phàm không còn trẻ nữa,

con cũng nên sinh con rồi. Đừng học theo chúng nó mà tránh thai.

--Học ai hả mẹ? Tôi đỏ mặt hỏi.

--Lục Bình đó. Nó không muốn có con! Thực ra, nếu chúng có đứa

con thì đâu đến nỗi phải ngày ngày gây gổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.