GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 218

--Ồ, mẹ --Tôi cười kanh khách --Không có đâu, tụi con không có tránh

thai, chỉ tại không có thôi. Con nghĩ, chuyện này phải thuận theo tự nhiên.

--Về Dài Loan rồi nhất định sẽ có --Mẹ cười --Khí hậu nhiệt đới dễ có

thai lắm, con an tâm.

Đề tài này làm tôi thẹn đỏ mặt. Thực tình, tôi vốn không nghĩ tới

chuyện sinh con, nhưng tin tức về Lục Bình và Sở Liêm khiến đầu óc tôi
rối loạn. Họ không muốn có con ư? Họ ngày nào cũng gây nhau ư? Mẹ còn
đang nói gì đó nhưng tôi không nghe vào nữa. Cha và Vân Phàm bước vào
cắt ngang lời kế lể của mẹ cùng suy nghĩ của tôi. Cha cười cười vỗ vai mẹ.

--Mẹ con bà trốn vào đây nói lén gì đó. Thuấn Quyên, bà còn không lo

sắp xếp, gọi điện thoại cho bọn Lục Bình đến ăn cơm tối! Còn phải báo cho
Vân Chu nữa. Với lại, phải để cho Vân Phàm và Tử Lăng nghỉ ngơi một
chút. Chúng nó đi máy bay đường dài mà.

--Ô, phải, phải.--Mẹ sực tỉnh, bật đậy --Tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục

Bình. Nếu nó biết Tử Lăng trở về chắc nó vui mừng lắm.

--Ồ! Tôi vội nói --Gọi Lục Bình đến đây không thỏa đáng. Chân chị đi

không tiện, chi bằng để con đi thăm chị.

--Nó đã gắn chân giả rồi --Cha nói --Nó chống gậy đi rất vững. Cũng

đã hai năm rồi, thời gian không phải ngắn, nó cũng nên quen với tàn phế
của mình. Con đi thăm nó trái lại không tiện.

--Tại sao thế cha? --Tôi lúng túng hỏi.

Trong nhà, nó thường không nấu nướng, làm sao có thể đãi tụi con

chứ?

--Ô....Tôi kéo dài giọng --họ không thuê người làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.