--Tại sao anh phải đưa em về? --Tôi hỏi.
--Anh muốn giải một câu đố.
--Em không hiểu.
--Em không cần hiểu. Đó là chuyện của anh --Anh nói --Nguyên nhân
chính yếu là vì em nhớ nhà.
Tôi ngẩng đầu lại chăm chú nhìn anh.
--Vân Phàm! Tôi gọi khẽ.
--Hả? Anh tha thiết nhìn tôi.
--Anh nói là vĩnh viễn ở cạnh em?
--Đúng vậy.
--Em cũng muốn nói với anh một câu --Tôi chân thành nói.
--Nói gì?
--Em là vợ anh!
Chúng tôi lặng nhìn nhau, rồi anh hôn tôi.
--Đủ rồi --Anh nói --Chúng ta không cần phải nói những lời đư thừa --
Anh vuốt má tôi --Hiện giờ em thử ngủ một giấc đi.
--Em không muốn ngủ --Tôi nói --Em đoán là bọn Lục Bình sẽ tới
ngay thôi. Hơn nữa, em muốn vào bếp nói chuyện với mẹ...Em không mệt,
thật mà.
Anh gật đầu, mỉm cười.