GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 220

--Tại sao anh phải đưa em về? --Tôi hỏi.

--Anh muốn giải một câu đố.

--Em không hiểu.

--Em không cần hiểu. Đó là chuyện của anh --Anh nói --Nguyên nhân

chính yếu là vì em nhớ nhà.

Tôi ngẩng đầu lại chăm chú nhìn anh.

--Vân Phàm! Tôi gọi khẽ.

--Hả? Anh tha thiết nhìn tôi.

--Anh nói là vĩnh viễn ở cạnh em?

--Đúng vậy.

--Em cũng muốn nói với anh một câu --Tôi chân thành nói.

--Nói gì?

--Em là vợ anh!

Chúng tôi lặng nhìn nhau, rồi anh hôn tôi.

--Đủ rồi --Anh nói --Chúng ta không cần phải nói những lời đư thừa --

Anh vuốt má tôi --Hiện giờ em thử ngủ một giấc đi.

--Em không muốn ngủ --Tôi nói --Em đoán là bọn Lục Bình sẽ tới

ngay thôi. Hơn nữa, em muốn vào bếp nói chuyện với mẹ...Em không mệt,
thật mà.

Anh gật đầu, mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.