GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 222

chiếc khăn choàng bằng đa chồn. Cầm đồ, tôi vọt xuống lầu, cao giọng gọi
cha mẹ. Mẹ từ trong nhà bếp chạy ra, mẹ ôm đống lông mềm mại đó không
hiểu sao mẹ bật khóc rưng rức. Vừa chùi nước mắt mẹ vừa nói :

--Mẹ luôn ao ước có tấm khăn choàng này.

--Con biết --Tôi đáp.

--Làm sao con biết? Mẹ ngậm nước mắt nhìn tôi.

--Không phải con là con gái của mẹ sao?

Thế là mẹ ôm siết tôi.

Biểu lộ của cha khi nhận quà khác với mẹ, cha nhìn đò bộ đồ veston,

cà vạt, khăn tay rồi thú vị hỏi :

--Ai chọn màu đây?

--Vân Phàm --Tôi mau mắn đáp.

Cha lại ngắm nghía tôi từ trên xuống dưới.

--Còn y phục của con thì sao?

--Cũng đo anh ấy chọn lựa. Anh ấy rất thích ăn điện cho con.

Cha quay nhìn Vân Phàm, ánh mắt bừng sáng vẻ tán thưởng lẫn yêu

thương. Đặt tay lên vai Vân Phàm cha nói :

--Chúng ta cùng uống rượu, được chứ?

Tôi nhìn họ thật chắng giống cha vợ và con rể mà giống đôi bạn tri kỉ

lâu năm. Tôi biết rõ họ tán thưởng và hiếu biết nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.