GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 223

Quà được mang lên lầu. Tôi chọn cây cài tóc tặng cho A Tú. A Tú

mừng rỡ hoan hô. Tôi cũng chuẩn bị quà cho Lục Bình và Sở Liêm, của
Lục Bình là một lọ nước hoa, còn Sở Liêm là bộ cài khuy và cà vạt rất đẹp.
Vừa chuẩn bị xong, chuông cửa đã réo liên hồi, mà tim tôi đập còn gấp hơn
cả chuông cửa. Lục Bình! Lục Bình đừng đến có phải hay hơn không? Sở
Liêm! Sở Liêm đừng đến có phải hay hơn không?

Người đầu tiên bước vào phòng khách là Lục Bình. Chị chống nạng,

mặt quần đen dài, ống quần che kín chiếc chân giả của chị nhưng không
giấu được vẻ tàn tật của chị, chị bước đi khập khiểng. Chị vừa vào cửa, ấn
tượng đầu tiên tôi thấy là chị có hơi đẫy đà. Nét thanh mảnh trước kia giờ
chỉ là qúa khứ, chị mập mạp và chậm chạp. Tôi chạy tới nắm tay chị, kêu
rối rít :

--Lục Bình, Lục Bình! Chị khỏe không? Em nhớ hai người muốn chết.

--vậy sao? --Lục Bình cười chua chát nhìn tôi tỉ mỉ, thờ ơ hỏi --Em

nhớ chị hay nhớ Sở Liêm?

Không ngờ câu đầu tiên đón tiếp tôi là như vậy, tôi sững người, tay

chân luống cuống. Sau đó, tôi nhìn thấy Sở Liêm, anh đứng sau lưng Lục
Bình, khác với Lục Bình, anh gầy nhom, tiều tụy! Nhưng, đôi mắt anh vẫn
sáng quắc, có thần, vẫn mang sức nóng thiêu đốt đang nhìn tôi không chớp.

--Tử Lăng! Em sống ở nước ngoài chắc chắn rất tốt, trông em như

thiên nga vừa ra khỏi hồ nước! Anh ca ngợi, không che giấu tình cảm sâu
nặng và kích động trong ánh mắt.

--A ha! --Lục Bình nói cay độc --Vịt con xấu xí đã biến thành thiên

nga, trái lại thiên nga thì biến thành vịt con xấu xí. Cha mẹ thật khéo được
trời định cho hai đứa con gái phân đóng vai thiên nga và vịt con xấu xí!

Vân Phàm sải bước tới, quàng vai tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.