GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 232

Tôi đi ngang qua sân, đẩy rèm cửa bước vào phòng khách của Lục

Bình. Lục Bình đang ngồi trên xe lăn, váy vải sọc dài phủ kín nửa thân
dưới của chị. Giờ đang là mùa hè, chị mặc áo bông to màu đỏ thật không
hợp chút nào với chiếc váy sọc của chị. Tôi lấy làm lạ lùng, Lục Bình trước
kia rất chú trọng đến việc ăn mặc, giờ đường như chị hoàn toàn dửng dưng
với mọi thứ. Tóc chị bù xù, mặt mày sưng phù. Chị đã cắt ngắn mái tóc dài
bóng mượt của chị, tương phản với mái tóc đang để dài của tôi.

--Tử Lăng, cứ tuỳ tiện ngồi đi! Đừng mong trong nhà chị sạch sẽ Chị

không có yên vui, nhàn tản đâu mà đọn đẹp cái nhà này.

Tôi gượng cười, ngồi xuống salông. Nhưng tôi vội bật đậy, hình như

tôi đang đè lên một thứ gì đấy. Đó là cái chân giả của Lục Bình! Nhìn cái
chân đó, trong bụng tôi tự đưng nhộn nhạo muốn ói. Tôi chưa hề biết cái
chân giả như thật đó lại cho người ta cảm giác sợ hãi như vậy. Nhưng, điều
khiến tôi kinh ngạc hơn là sao Lục Bình lại tuỳ ý liệng nó lên salông mà
không đặt nó vào tủ hay một nơi kín đáo nào đó, vì thế nào thì nó cũng
không phải là vật khiến người ta vui vẻ.

Biểu lộ của tôi không thoát khói ánh mắt sắc bén của chị.

--Thế nào? --Chị hỏi châm biếm --Vật này làm em khó chịu hả?

Nhưng nó đã bầu bạn với chị gần hai năm rồi!

--Ơ, Lục Bình! --tôi nói vẻ hối lỗi, gắng đè nén cơn buồn nôn của

mình --Em buồn cho chị.

--Thật thế sao? --Chị nhếch môi --Hà khổ gì chứ? --Chị đẩy xe tới,

cầm chân giả đó vào phòng ngủ.

Tôi quét nhanh mắt nhìn quanh, trên tường trống trơn, vật dụng đơn

giản, báo và tạp chí liệng tứ tung, sàn lót bằng đá mài nổi một lớp bụi.....cả
căn phòng trơ trụi ngột ngạt, đơ bẩn. Tôi nhớ lại lần Lục Bình mặc chiếc áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.