GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 233

lụa mềm mại màu lục khiêu vũ tha thướt, uyển chuyển trong phòng khách
nhà tôi mà không cầm được nước mắt nhoè ướt.

Lục Bình đẩy xe lăn từ trong phòng ngủ ra, đồng thời A Châu cũng

bưng trà nóng đến cho tôi.

--Còn quen uống trà không? --Giọng chị vẫn đầy mỉa mai châm chọc -

-Sống ở nước ngoài lâu như vậy, hay là em uống cafe nhé?

--Ồ, không --Tôi vội đáp --Ở nước ngoài em cũng uống trà mà.

--Thực tình, cho dù em có muốn uống cafe thì nhà chị cũng không có -

-Lục Bình tẻ nhạt nói, soi mói nhìn tôi từ đầu xuống chân. Trước khi gặp
chị tôi đã sáng suốt, cố ý ăn vận gảin đị, mặc áo sơmi màu hồng ngắn tay,
quần loe màu trắng. Nhưng, tôi phát hiện tôi vẫn làm chị tổn thương, ánh
mắt chị không đời khỏi chiếc quần ống loe đó của tôi. Một lúc, chị ngẩng
đầu chòng chọc nhìn tôi --Em tới thật không đúng lúc, buổi chiều Sở Liêm
phải đi làm rồi --Chị cười đầy ngụ ý.

--Em biết buổi chiều Sở Liêm phải đi làm --Tôi thẳng thắn nhìn chị --

Em cố tình chọn lúc anh ấy không ở nhà để đến thăm chị.

--Ồ! Chị trầm ngâm giây lát, lại cười khinh khỉnh --Rốt cuộc thì đứa

em thân yêu của tôi cũng cố tình tới thăm tôi.

--Lục Bình! Tôi thành khẩn nhìn chị --Xin chị đừng mai mỉa em nữa,

được không? Em thật lòng đến thăm chị. Em cảm thấy giữa chị em mình
nên thẳng thắn nói chuyện giống như khi chúng ta chưa kết hôn. Không
phải lúc đó chúng ta rất gần gũi, thân mật sao?

--Đúng --Lục Bình tắt nụ cười, trong mắt chị nổi lên nỗi hận thù sâu

sắc --Khi đó chúng ta rất thân mật, thận chí tôi đem bí mật không thể nói
với ai mà kể cho cô nghe. Nhưng, đứa em gái thân yêu nhất của tôi chưa
bao giờ thẳng th('n với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.