GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 28

đất mà chơi bắn bi, nhưng tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi chơi rất
hay, ngay cả bọn con trai như Sở Liêm và đào kiếm Ba còn chơi không lại
tôi. Khi đó, tôi hãy còn bé con, suốt ngày quấn quýt bên họ.

--Anh Sở, chơi bắn bi với em đi.

--Em nhỏ qúa. Anh ngạo nghễ ngẩng đầu chê.

Anh lớn hơn tôi 5 tuổi, cao gần như gấp đôi tôi.

--Em không nhỏ. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lắc đến hai bím tóc bị sút

tung ra, nếu anh không chơi với em, em sẽ khóc thật lớn. Em nói khóc là
khóc đó, anh có tin không?

--Anh tin! Anh tin! Anh vội la lên vì biết tôi không đạo suông, Anh sợ

em luôn, con quỷ nhỏ!

Thế là chúng tôi bò trên đất để bắn bi. Chỉ một lát, ngón nghề thần kỳ

của tôi lộ ra đã làm anh choáng váng. Càng chơi anh càng gắng, càng chơi
anh càng nóng nảy không phục. Chúng tôi có thể chơi liền mấy tiếng đồng
hồ, bò lăn bò lóc, mình mẩy đầu cổ đầy bụi đất. Còn người chị nhỏ xinh
xắn của tôi thì quần áo thẳng nếp cùng Sở Y đứng một bên xem, luôn
miệng nói :

--Trò này có gì vui? Sở Liêm, anh đã hứa chơi nhà còi mà lại chơi bắn

bi.

--Không chơi không được, nó sẽ khóc đó. Sở Liêm thờ ơ đáp, đầu

cũng không thèm ngẩng lên vì còn mê bắn bi hơn tôi.

--Nó là con quỷ nhỏ ưa khóc nhè, Sở Y phán một câu.

Quỷ ưa khóc? Không,tôi thật sự không phải ưa khóc, tôi chỉ khóc khi

không có ai chơi với tôi, gặp chuyện lớn trái lại tôi cắn răng chịu dựng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.