GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 30

--Chúng ta đã biết Sở Liêm từ bé đến lớn. Tình cảm giữa chúng ra và

Sở gia cũng khắng khít. Anh nghĩ, nó và Lục Bình thật xứng đôi, từ nhỏ đã
là đôi thnah mai trúc mã, hai đứa nó mình không cần đoán. Nếu Lục Bình
đính hôn với Sở Liêm, xem như tâm nguyện của anh đã thành.

Thanh mai trúc mã, hai đứa nó mình không đóan! Lục Bình và Sở

Liêm sao? Tôi nhìn trân trân những hạt châu trên rèm, lớn có nhỏ có, từng
hạt từng hạt giống như những hòn bi thuỷ tinh của tôi! Những hòn bi đó giờ
mất hút nơi đâu ?Tuổi thơ của tôi giờ mất hút nơi đâu?

Có tiếng chuông cửa. Tôi khẽ rùng mình, nghiêng tai lắng nghe, tiếng

cổng mở, tiếng xe gắn máy của Sở Liêm chạy thă"ng vào. Sở Liêm, anh
đến phụ đạo cho tôi hay đến thăm Lục Bình? Tôi ngồi bất động. Cửa phòng
tôi khép kín nên tôi không nghe được âm thanh trong phòng khách, nhưng
tôi biết Lục Bình đang ngồi trong phòng khách, vì chuyện '' ôn tập '' của tôi
mà chị đã thay ba bộ đồ rồi. Tôi tháo đồng hồ tay đặt lên quyển ngữ pháp
Anh văn, chằm chằm nhìn kim phút đi chuyển, 5 phút, 10 phút, 15 phút, 20
phút, 25 phút, 30 phút...thời gian cứ trôi chầm chậm, 45 phút, cuối cùng có
tiếng bước chân lên cầu thang, tiếp theo là tiếng gõ cửa '' cốc cốc '' vang rõ
mồn một, mỗi tiếng đều làm chấn động thần kinh của tôi.

--vào đi! Tôi gắt.

Cửa mở, Sở Liêm vào. Vừa khép cửa anh đã nhào tới cạnh tôi, cười

vui vẻ với tôi.

--Hi, hi! Tử Lăng, em thật là chăm chỉ đấy nhé!

Tôi từ từ đeo đồng hồ vào tay, quắc mắt nhìn vào khuôn mặt sáng

bừng và đôi mắt tràn đa6'y niềm vui của anh. 45 phút dưới lầu đã đủ để
khuôn mặt này hạnh phúc vậy sao. tôi chống cằm, lười nhác hỏi :

--Sao anh biết em chăm chỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.