GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 29

Năm đó, Sở Liêm đạy tôi chạy xe đạp. Tôi 10 tuổi, anh 15 tuổi. Anh ở phía
sau vịn xe, tôi ở phía trước đạp vù vù. Anh vừa thở hồng hộc chạy theo vừa
la lớn với tôi :

--Em yên tâm, anh vịn chắc lắm, em không té đâu.

Tôi học chạy xe ở sân vận động trường đại học Sư phạm,quẹo trái một

vòng, quẹo phải một vòng, chạy thật vui. Hồi lâu, ở phía sau anh hét :

--Cho em biết, đã năm vòng rồi anh không có vịn xe. Em đã chạy

được rồi!

Tôi liền quay đầu, qủa nhiên anh chỉ chạy suông theo xe thôi. Tôi sợ

chết khiếp, ré lên, cả người lẫn xe ngã lăn kềnh xuống đất. Anh chạy tới đỡ
tôi đậy, nhưng tôi không sao đứng được, đành ngồi bệt dưới đất, tôi cắn
răng không khóc. Anh vén ống quần tôi lên, ống quần đầy vết máu, đầu gối
bị tét, máu từ đó chảy ra. Anh lo sợ, mặt tái nhợt, ngẩng nhìn tôi, luôn
miệng nói :

--Em đừng khóc, em đừng khóc!

Tôi nén nước mắt, cười với anh.

--Em không đau đâu, thật đấy! tôi nói.

Anh nhìn tôi, mãi đến nay tôi vẫn còn nhớ ánh mắt lo lắng, thương xót

lẫn khâm phục đó. Ôi! Thời thời thơ ấu đã trôi đi không trở lại, còn tuổi
trưởng thành cứ sồng sộc đến. Sở Liêm không còn là thằng con trai thường
theo tôi quậy phá điên khùng, anh đã là một kỹ sư xây dựng trẻ tuổi. '' Tuổi
trẻ ra sức, tương lai xán lạn '' mẹ nói thế.

Đêm qua, tôi nghe lén cha nói với mẹ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.