GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 33

Tôi hít sâu một hơi. Hay là tôi chẳng mất đi thứ gì vì tôi vốn chưa từng có
được thứ gì.

Anh tằng hắng một tiếng lớn, tôi giật mình ngước nhìn anh.

--Hồn em đường như ở tận đâu đâu! Anh nói, chồm người tới gần tôi,

nhìn tôi đò xét. Thôi được, nói cho anh biết, rốt cuộc là em đang buồn
chuyện gì?

Tôi cứ lẳng lặng nhìn anh, trong phòng lặng như tờ.

--Sở Liêm! Cuối cùng tôi lên tiếng gọi.

--Hử

--Em nhất định phải thi đại học sao? Tôi hỏi.

--Anh trước nay không cho rằng như vậy --Anh đáp không kịp nghĩ.

--Anh cho rằng học đại học là con đường em phải đi sao?

Anh không dùa nữa, đăm chiêu nhìn tôi, vẻ mặt chân thành nghiêm

túc. Anh chầm chậm lắc đầu.

--Chỉ có mẹ em cho rằng em cần học đại học. Thực tình, em yêu âm

nhạc, yêu văn học, những thứ này không vào đại học em vẫn có thể rút
ngắn con đường học tập của em. Nhưng, chúng ta khó làm cho cha mẹ hiểu
được những điều này, phải không? Vào đại học của em cũng giống như
việc xuất ngoại của anh.

--Xuất ngoại của anh?

--Mẹ anh cho rằng anh phải xuất ngoại. Nhưng, vì cái gì chứ? Anh

cảm thấy đây chỉ là lòng ham thích hư vinh của cha mẹ chúng ta mà thôi.
Họ nghĩ có con đu học nước Mỹ đủ để khoe khoang cùng xóm, không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.