GIẤC MỘNG XUÂN TRONG NGÕ HỒ LÔ - Trang 18

trong vũng lầy, rồi kết thúc cuộc đời như vậy. - Xuân Cơ buông những lời
như quyết định, mím chặt cặp môi đỏ thắm lại.

- Đó là cách nghĩ quá bi quan. - Khuê Bích kinh ngạc, tình cảm và

khao khát của anh với cô khiến cho anh dường như phát điên lên.

Anh thực sự không có cách nào hiểu được suy nghĩ, để bảo toàn cái tự

do bất khả xâm phạm nên đến tình yêu cũng không đếm xỉa đến của Xuân
Cơ. Một cô gái ngoan cố. Cuộc đời dài như vậy, sao lại muốn sống cô độc?

- Xin lỗi anh. Em chỉ có thể nghĩ như vậy. - Xuân Cơ mỉm cười lạnh

lẽo, cô cũng không phải không yêu Khuê Bích; nhưng một mặt khác, cô là
kiểu con gái không tin vào người nào ngoài chính bản thân mình. Cô tin
rằng, nhược điểm không thể bổ khuyết được của đàn bà là si mê đàn ông.
Bởi lẽ lúc đó nhất định sẽ trở thành nô lệ của đàn ông.

- Có người đã từng nói: Trong sự chia tay cũng có niềm vui. Chúng ta

nên chia tay thôi. Nguy hiểm vẫn còn đó. - Xuân Cơ đưa tay về phía Khuê
Bích, vội vã rời đi.

Đó là một hành động rất nhanh gọn. Quả nhiên, vào khoảnh khắc

Khuê Bích dõi mắt nhìn theo, dung mạo mỏng mảnh của cô thoắt cái đã
không thấy đâu nữa. Rốt cuộc là đã bao lâu. Ý thức Khuê Bích dần phục
hồi, mới từ từ thức tỉnh: Cái mình để mất đi quan trọng với mình đến thế
nào, mà đi tìm lại.

Xuân Cơ hòa lẫn vào trong đám tế lễ rồi, như thể có ma thuật, như là

bọt nước, cô đã bước ra từ chiếc xe tù và biến mất trong một thế giới bao la
khác. Sau khi đã bao phủ lấy Khuê Bích bằng thứ tình yêu không có cách
nào bù đắp được, Xuân Cơ đã để lại cho anh một con đường hướng về phía
khu vườn của tự do mà anh không thể nào đi tới.

Năm tháng vô tình trôi qua. Cứ mỗi dịp tế lễ Thánh Mẫu trên trời,

Khuê Bích lại nhớ tới làn tóc mái với cái nơ kết hình con bướm màu xanh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.