GIẤC MỘNG XUÂN TRONG NGÕ HỒ LÔ - Trang 85

người chúng dính đầy cứt đái, bẩn đến mức người ta phải tránh xa hàng
dặm, hôi thối không chịu nổi.

- Cậu thường đến đây ngắm chúng à? - Lòng hiếu kỳ của tôi càng lúc

càng dâng lên.

- Vâng, từ khi ông Thi bắt chúng về đây, em gần như ngày nào cũng

đến xem chúng… - Giang Tân Sinh mặt như đưa đám, lầm bầm.

- Hà! Chúng trông cũng khá đấy chứ nhỉ?

Tôi không biết nguyên nhân vì sao cậu ta mặt buồn rười rượi như vậy,

cũng không rõ có phải loài lợn có khả năng gây đau khổ cho một loại người
nào đó không, giống như một loại phấn hoa nào đó có thể khiến một nàng
yểu điệu thục nữ hắt xì hơi hoặc nổi mụn vậy, cái này có lẽ là mắc chứng
quá mẫn cảm với lợn chăng? Nói gì thì nói, con người vẫn là động vật phức
tạp nhất, khó hiểu nhất, tôi cũng không thể nào truy cứu đến cùng được.

- Tình hình dậy thì của chúng khiến người ta hài lòng. Chỉ mấy tháng

nữa, khoảng trước sau Tết, e rằng con nào con nấy đều là những con vật
khổng lồ trên trăm cân mất, nếu chúng không chết yểu. Lúc đó họ giết
chúng mà ăn cho sướng miệng rồi! - Giang Tân Sinh nói đến đây, đau lòng
muốn chết, gần như khóc rống lên.

- Ấy ấy…, cậu đừng có đau lòng như thế, quả là một tấm lòng từ bi,

cậu đủ tư cách làm Hội trưởng Hội Bảo vệ động vật rồi đấy! - Tôi chỉ còn
biết liên mồm an ủi cậu ta, không nén nổi cười thầm trong bụng. Thiên hạ
quả lắm điều kỳ lạ, lại có cả người đường đường là nam tử hán mà đi phát
sầu thậm chí rơi nước mắt thương cảm cho số phận bi thảm của một đàn
lợn nữa chứ!

- Nếu em có thể ngăn chúng tiếp tục lớn lên, em nguyện sẽ trả bất cứ

giá nào! - Động tác chậm rãi, Giang Tân Sinh tháo cặp kính nặng độ xuống,
lau một cách cẩn thận, có lẽ nước mắt đã làm mờ hết mắt kính rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.