GIẤC MỘNG XUÂN TRONG NGÕ HỒ LÔ - Trang 88

xanh đen trên bàn cắm một bông hoa thược dược màu đỏ thẫm như máu,
không có gió mà cánh hoa rơi lả tả, tim tôi bỗng đập loạn xạ.

Tôi luống cuống lại gần nàng, bỗng phát hiện bên cạnh gối của nàng

có một chiếc lọ thủy tinh nhỏ tinh xảo, một cái lược được bẻ làm đôi. Hình
như nàng đã cố sức bẻ gãy chiếc lược, sau đó nhét từng viên thuốc ngủ vào
mồm nhai rồi nuốt.

“Cô Hoa Nhài!” - Tôi cố hết sức kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhẹ

nhàng lay gọi. Thế nhưng nàng vẫn nhắm mắt li bì, không hề nghe tiếng
thở dù nhỏ nhất. Mái tóc rối bù che kín trán nàng, cặp lông mi dài rủ xuống
như phủ màu tang tóc. Tôi nghĩ đến các bước thực hiện khâu cấp cứu. Chỉ
nhớ mang máng là cần phải hô hấp nhân tạo cho nàng. Mồ hôi trộm bỗng
túa ra đầy lòng bàn tay tôi, tôi quên mất là phải gọi ngay một chiếc xe cứu
thương đưa nàng đến phòng cấp cứu bệnh viện tỉnh.

Tôi cởi chiếc áo của nàng ra, ghé sát tai vào ngực nàng, vẫn không

nghe rõ tim nàng còn đập hay không, chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang
thoảng, cảm nhận được hơi ấm từ bầu vú nàng.

"Cô Hoa Nhài! Cô việc gì phải tìm đến cái chết? Trên đời này người

cô đơn nhiều lắm, đâu chỉ một mình cô!" Tôi lẩm bẩm một mình, nắm chặt
cánh tay mềm oặt lạnh cóng của nàng. Nàng bỗng động đậy, rồi từ từ mở
mắt ra nhìn tôi một lúc. Ánh mắt nàng lộ vẻ mơ màng, dường như nàng
không thể nhận ra hiện giờ mình đang ở đâu.

- Tạ ơn trời đất! Cuối cùng cô cũng sống lại rồi! - Tôi sung sướng hét

lên, giọng run run, chân tay khua khoắng loạn xạ.

Nhanh như chớp, nàng rút tay ra khỏi bàn tay tôi, chống người dậy,

“bốp” một tiếng, thưởng cho tôi cái tát như trời giáng.

- Đồ con lợn! Anh lóng nga lóng ngóng định làm cái gì thế? - Nàng

hét lên như điên, đôi mắt ầng ậng nước chằm chằm nhìn tôi không dứt, như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.