GIẤC MỘNG XUÂN TRONG NGÕ HỒ LÔ - Trang 97

nào, tôi bực tức nhăn mặt lườm lũ lợn đang nhúc nhích trong bóng tối, rón
ra rón rén bước lên cầu thang.

(4)

Đúng lúc tôi đang rón ra rón rén đi qua cửa phòng Hoa Nhài, bóng đèn

nê-ông trong phòng nàng bỗng dưng bật sáng. Tôi không muốn tỉ tê chuyện
tình cảm với Hoa Nhài trong tâm trạng buồn phiền này, cho nên nín thở
đứng đó chờ nàng tắt đèn đi ngủ. Tôi muốn đêm nay một mình chịu sự dằn
vặt suốt đêm dài. Thế nhưng, nàng Hoa Nhài từ lâu đã nắm như lòng bàn
tay mọi cử động của tôi. Từ trong phòng tiếng nàng uể oải vọng ra: “Anh
Chuông Đồng! Anh vào nhà ngồi đi!”

Tôi không nỡ từ chối lời mời của nàng, đành cười ngượng nghịu bước

vào phòng.

Mặt nàng lộ vẻ lạnh lùng, mím chặt môi, nhếch mép cười nhạo báng.

Phòng nàng thu dọn sạch sẽ đến không còn một hạt bụi, tôi nhìn thấy hai
cái va li căng phồng để bên cạnh tủ quần áo, điều đó khiến tôi thấy lo lắng
bất an.

- Em định cao chạy xa bay? - Tôi ngơ ngẩn nhìn nàng, vẻ đầy hồ nghi.

- Vâng, anh không ngờ có ngày tôi lại rời khỏi nơi đây? - Điệu cười

chế giễu và vẻ thờ ơ lập tức tan biến, thay vào đó là những giọt nước mắt lã
chã. Nàng mệt mỏi ngồi xuống mép giường, cúi đầu trầm tư. Tôi nhìn thấy
mái tóc đen mượt, thân hình mỏng dẻ nhợt nhạt của nàng, lòng bỗng trào
dâng một niềm thương xót, một nỗi buồn vô hạn.

- Hoa Nhài! Em cứ thế mà đi sao? - Tôi nhìn nàng, lòng rầu rầu ứa lệ.

- Vâng, tôi quá quen với cuộc sống phiêu bạt rồi, dù sống ở đâu thì

cũng vậy thôi! - Nàng ngẩng đầu lên vẻ dứt khoát, nhưng trong cái giọng
nói dịu dàng kia lại ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng không thể cứu vãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.