GIẤC NGỦ DÀI - Trang 168

của một người đàn ông vang lên: “Xin chào.”

“Agnes có ở đó không?”
“Anh bạn, không có Agnes nào ở đây. Anh muốn gọi số nào?”
“Wentworth hai-năm-hai-tám.”
“Đúng số nhưng nhầm người. Không xấu hổ à?” Giọng nói đó lảm nhảm.
Tôi gác máy và với quyển danh bạ lần nữa, tìm những căn hộ khu

Wentworth. Tôi quay số người quản lý. Tôi thấy mờ mờ hình ảnh Canino lái
xe rất nhanh qua cơn mưa tới một cuộc hẹn khác với tử thần.

“Khu chung cư Glendower. Schiff xin nghe.”
“Tôi là Wallis, Cục nhận dạng cảnh sát. Có cô gái nào tên Agnes Lozelle

đăng ký chỗ ông không?”

“Anh nói anh là ai?”
Tôi nói với ông ta lần nữa.
“Nếu anh cho tôi số, tôi sẽ...”
“Bỏ phần hài kịch đó đi,” tôi nói nhanh, “tôi đang vội. Có hay không?”
“Không, không có.” Giọng nói cứng như đá.
“Có cô gái tóc vàng cao lớn, mắt xanh đăng ký ngủ ở đó không?”
“Này, đây không phải là chỗ chứa gái...”
“Ồ, có thể chứ, có thể chứ!” Tôi nói nhanh với giọng của một cảnh sát.

“Ông muốn tôi gửi một đội phó tới đó và rung chuyển nơi đó không? Tôi
muốn biết tất cả về những ngôi nhà căn hộ ở đồi Bunker, thưa ông. Đặc biệt
là những ngôi nhà có liệt kê danh sách số điện thoại cho mỗi căn hộ.”

“Này, anh chàng sĩ quan, cứ thư thả. Tôi sẽ cộng tác. Có hai cô gái tóc

vàng ở đây, dĩ nhiên. Chỗ nào mà lại không có chứ? Tôi không để ý mắt của
họ nhiều. Cô gái của anh có ở một mình không?”

“Một mình, với một anh chàng cao khoảng 1m6, nặng khoảng 50 cân.

Mắt đen, mặc một bộ comple áo cài chéo với áo khoác ngoài bằng vải tuýt
của Ai Len, mũ xám. Thông tin của tôi là căn hộ 301, những tất cả những gì
tôi tới đó là một số tiền nhỏ.”

“Ồ, cô ta không ở đó. Có vài anh chàng bán xe hơi ở đó, phòng 301.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.