GIẤC NGỦ DÀI - Trang 176

Lúc này tôi mới nhìn người đàn ông bên cạnh chiếc bàn làm việc của thợ

mộc. Anh ta lùn. người dày dày với đôi vai khỏe. Anh ta có một bộ mặt lạnh
lùng, đôi mắt sẫm cũng lạnh lùng. Anh ta mặc một chiếc áo mưa vải xuýt
màu nâu có thắt lưng đã bị mưa lốm đốm nhiều nơi. Chiếc mũ nâu nghiêng
nghiêng phóng đãng. Anh ta dựa lưng vào chiếc bàn, nhìn tôi không vội vã,
không thích thú, như thể đang nhìn một miếng thịt nguội. Có lẽ anh ta nghĩ
về mọi người theo cách đó. Đôi mắt sẫm của anh ta dịch chuyển lên xuống
một cách chầm chậm rồi nhìn những móng tay của mình, từng cái một, nắm
chắc dưới ánh đèn và nghiên cứu chúng một cách cẩn thận vì Hollywood đã
dạy rằng nên làm thế. Anh ta nói khi đang hút điếu thuốc.

“Hai bánh hết hơi hả? Khó đấy. Tôi nghĩ chúng đã rải đinh.”
“Tôi đã bị trượt trên mấy cái đinh ở khúc cua.”
“Anh nói mình là người lạ ở đây à?”
“Đi qua, trên đường tới L.A. Bao xa nữa?”
“40 dặm. Dường như với thời tiết này thì sẽ lâu hơn. Anh đến từ đâu hả

người lạ?”

“Santa Rosa.”
“Một quãng đường dài nhỉ? Tahoe và Lone Pine?”
“Không phải Tahoe. Reno và thành phố Carson.”
“Vẫn dài.” Một nụ cười làm môi anh ta cong cong.
“Có luật nào cấm điều đó không?” Tôi hỏi anh ta.
“Hả? Không, không chắc lắm. Đoán là anh nghĩ chúng tôi nhiều chuyện.

Chỉ vì những kẻ trộm cắp quay trở lại đây. Art, lấy một cái đòn bẩy và mấy
cái bánh lốp hết hơi của anh ta.”

“Tôi đang bận,” người đàn ông hốc hác gầm gừ. “Tôi có việc phải làm.

Tôi có việc sơn này. Và trời đang mưa, anh hẳn phải để ý chứ.”

Người đàn ông mặc áo nâu nói một cách dễ chịu: “Quá ẩm ướt để sơn,

Art. Đi đi.”

Tôi nói: “Bánh trước và bên cạnh, bên phải. Anh có thể dùng một cái

bánh xe dự trữ cho một chỗ, nếu anh bận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.