GIẤC NGỦ DÀI - Trang 18

Chẳng có điều gì trong đó dành cho tôi, vì thế tôi để nó trôi qua. Cô gái

đặt cốc xuống tay ghế, một màu xanh lục bảo lấp lánh, cô chạm nhẹ vào tóc,
nói chậm rãi: “Anh có thích bố tôi không?”

“Tôi thích ông ấy,” tôi nói.
“Ông ấy rất quý Rusty. Anh biết Rusty là ai, có phải không?”
“Có, tôi biết.”
“Có những lúc Rusty rất bẩn thỉu và ghê tởm, nhưng anh ta rất thực, và

anh ta khiến bố tôi vui. Đáng ra Rusty không nên đi như thế. Bố tôi đã cảm
thấy rất tồi tệ vì điều đó dù ông không nói thế, hay bố tôi đã nói rồi?”

“Ông ấy có nói một đôi chút về chuyện đó.”
“Anh không có vẻ là người hay tiết lộ nhiều chuyện, phải không anh

Marlowe? Nhưng ông ấy muốn tìm anh ta, đúng không?”

Tôi nhìn cô ta một cách lịch sự sau một quãng im lặng. “Có và không,”

tôi nói.

“Đó không phải là một câu trả lời. Anh có nghĩ anh có thể tìm thấy anh ấy

không?”

“Tôi không nói tôi định tìm. Tại sao không nhờ đến Cục điều tra người

mất tích? Họ có tổ chức. Đó không phải là công việc chỉ cần một người."

“Ồ, bố tôi không nghe việc cảnh sát đã nhúng tay vào vụ này rồi ư?” Cô

lại nhìn tôi qua chiếc cốc, cô uống cạn và rung chuông. Một người hầu gái
bước vào qua cánh cửa bên. Đó là một phụ nữ trung niên với khuôn mặt dài
nhẹ nhàng màu vàng, chiếc mũi dài, không cằm và đôi mắt to ướt. Trông bà
ta như một con ngựa tốt đã già được đưa ra đồng cỏ sau khi phục vụ chủ một
thời gian dài. Cô Regan vẫy chiếc cốc không về phía người hầu, bà ta làm
một cốc rượu khác và đưa cho cô rồi rời khỏi căn phòng mà không nói một
lời nào cũng như không hề nhìn về phía tôi.

Khi cửa đóng, cô Regan nói: “Vậy thì anh sẽ tiến hành chuyện đó như thế

nào?”

“Anh ta ra đi lúc nào và ra sao?”
“Bố tôi không nói cho anh à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.