Tôi dựa người vào cô ta, ép cô ta vào tường. Tôi để miệng mình sát mặt
cô ta và nói chuyện với cô ta bằng cách đó.
“Không cần vội. Tất cả đã được sắp xếp trước rồi, chuẩn bị lần cuối cho
đến chi tiết cuối cùng, chính xác đến từng giây. Chỉ giống một chương trình
phát thanh thôi. Không phải vội gì cả. Hãy hôn tôi, Tóc giả Màu bạc.”
Gương mặt cô dưới miệng tôi như đá vậy. Cô giơ hai tay lên, giữ lấy đầu
tôi và hôn mạnh lên đôi môi tôi. Môi cô cũng như đá.
Tôi đi qua cánh cửa, nó đóng lại phía sau tôi không một tiếng động, cơn
mưa thổi dưới cổng mái vòm, không lạnh như đôi môi cô.