GIẤC NGỦ DÀI - Trang 197

văn phòng của Cảnh sát trưởng, một người nói chuyện và có vẻ ngoài trông
giống một giáo sư kinh tế hơn là một cảnh sát. Tôi kể câu chuyện, họ lắng
nghe lặng lẽ, Tóc giả Màu bạc ngồi trong bóng tối, hai tay gập trong lòng,
không nhìn ai cả. Có rất nhiều cú điện thoại. Có hai người đàn ông từ Cục
điều tra những kẻ giết người nhìn tôi như thể tôi là một tên quái vật trốn
thoát khỏi đoàn xiếc rong. Tôi lại lái xe, một trong số họ ngồi cạnh tôi, tới
toà nhà Fulwider. Chúng tôi ngồi đó trong căn phòng nơi Harry Jones vẫn
đang ngồi trong chiếc ghế đằng sau chiếc bàn với cái khuôn mặt cứng đờ bị
vặn và cái mùi ngọt ngọt chua chua trong phòng. Có một người giám định y
tế, rất trẻ, giọng khàn khàn, với những cái lông cứng màu đỏ trên cổ. Có một
người đàn ông lấy dấu vân tay đang đi quanh, tôi nói với anh ta đừng có
quên thanh giằng ngang (Anh ta tìm thấy dấu ngón tay cái của Canino trên
thanh giằng ngang đó, dấu tay duy nhất của người đàn ông mặc áo nâu để lại
có ích cho câu chuyện của tôi).

Tôi quay lại nhà của Wilde, kí vào bản khai đã được cô thư ký đánh máy

trước đó ở một phòng khác. Rồi cánh cửa mở, Eddie Mars bước vào, một nụ
cười đột ngột lướt nhanh trên khuôn mặt gã khi gã nhìn thấy Tóc giả Màu
bạc, và gã nói: “Chào em yêu,” và cô gái không nhìn hay trả lời gã. Eddie
Mars, tươi mới và vui vẻ, trong bộ comple của doanh nhân màu sẫm, chiếc
khăn trắng có viền treo bên ngoài áo khoác bằng vải tuýt của gã. Rồi họ đi
mất, tất cả mọi người đều đi khỏi căn phòng ngoại trừ tôi và Wilde. Wilde
nói giọng lạnh lùng, giận dữ: “Đây là lần cuối cùng, Marlowe. Một lần nữa
nữa tôi sẽ ném anh cho lũ sư tử, không cần biết điều đó sẽ làm ai đau khổ.”

Nó là như vậy, lặp đi lặp lại, nằm trên giường và nhìn những dải ánh sáng

mặt trời trượt xuống góc tường. Rồi chuông điện thoại kêu, đó là Norris,
người quản gia của gia đình Sternwood, với giọng nói tiện dân như thường.

“Ông Marlowe? Tôi cố gọi điện tới văn phòng của ông nhưng không

được, vì thế tôi thử gọi cho ông tại nhà.”

“Tôi đã ra ngoài gần hết buổi tối,” tôi nói. “Tôi chưa kiệt sức.”
“Vâng, thưa ông. Đại tướng muốn gặp ông sáng nay, ông Marlowe, nếu

thuận tiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.