GIẤC NGỦ DÀI - Trang 199

“Ngồi xuống đi, anh Marlowe.” Giọng ông nghe mệt mỏi và hơi cứng

nhắc.

Tôi kéo ghế lại gần ông và ngồi xuống. Tất cả các cửa sổ đều đóng chặt.

Vào giờ đó căn phòng không hề có ánh mặt trời. Tấm vải che ánh sáng ngoài
đó có lẽ là từ bầu trời. Không khí có mùi hơi ngọt của tuổi già.

Ông nhìn tôi chằm chằm im lặng một phút dài. Một bàn tay chuyển động

như thể để chứng tỏ ông vẫn có thể di chuyển nó, rồi gập lại trên bàn tay kia.
Ông nói một cách không có sức sống:

“Tôi không yêu cầu anh tìm con rể tôi, anh Marlowe.”
“Mặc dù vậy ngài muốn tôi tìm anh ta.”
“Tôi không yêu cầu anh như thế. Anh mặc định hơi nhiều. Tôi thường yêu

cầu những gì mình muốn.”

Tôi không nói gì cả.
“Anh đã được trả tiền,” ông tiếp tục nói một cách lạnh lùng. “Số tiền

không phải là hệ quả tiếp nối chuyện này hay chuyện khác. Tôi chỉ cảm thấy
rằng anh đã phản bội lại niềm tin của tôi, dĩ nhiên không hề có chủ đích.”

Khi nói điều đó mắt ông nhắm lại. Tôi nói: “Đó có phải là tất cả những gì

ngài muốn gặp tôi?”

Ông lại mở mắt, rất chậm như thể mi mắt ông được làm bằng chì vậy.

“Tôi cho rằng anh giận dữ vì lời nhận xét đó.”

Tôi lắc đầu. “Ngài có lợi thế với tôi, thưa Đại tướng. Đó là điểm có lợi mà

tôi không muốn lấy đi, không một chút nào hết. Không nhiều nếu so với
những gì ngài phải chịu đựng. Ngài có thể nói bất cứ thứ gì mình muốn với
tôi và tôi sẽ không nghĩ đến chuyện giận dữ. Tôi muốn gửi lại số tiền cho
ngài, có thể nó không có nghĩa gì với ngài nhưng nó có thể có nghĩa gì đó
với tôi.”

“Thế nó có nghĩa gì với anh?”
“Nó có nghĩa là tôi đã từ chối khoản tiền trả cho một công việc không hài

lòng. Thế thôi.”

“Anh có làm nhiều việc không hài lòng không?”
“Một vài. Tất cả mọi người đều thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.