GIẤC NGỦ DÀI - Trang 95

“Đi đi... ông.” Tay cậu ta di chuyển bên trong cái áo chẽn. Tôi ấn khẩu

súng mạnh hơn vào bụng cậu ta, cậu ta thở một hơi dài nhẹ, để tay thõng
xuống sườn. Đôi vai rộng sụp xuống. “Ông muốn gì?” Cậu ta thì thầm.

Tôi lục bên trong cái áo chẽn và lấy ra một khẩu tự động. “Cậu nhóc, vào

xe của tôi.”

Chàng trai bước qua tôi, tôi đi ngay phía sau. Cậu ta lên xe.
“Nhóc, sau tay lái. Cậu lái xe.”
Cậu trượt xuống, ngồi dưới tay lái, tôi lên xe ngồi bên cạnh. Tôi nói:

“Hãy để chiếc xe rình mò kia đi qua đồi. Họ sẽ nghĩ chúng ta đi khi nghe
thấy tiếng còi. Sau đó quay xe xuống đồi và chúng ta về nhà.”

Tôi cất khẩu súng của Carmen đi và tỳ khẩu súng tự động vào sườn cậu

ta. Tôi nhìn lại phía sau qua cửa sổ. Tiếng còi báo động lúc này rất to. Hai
tín hiệu đèn đỏ như căng ra ở giữa đường. Càng ngày chúng càng lớn lên và
trộn lẫn vào làm một, chiếc xe vội vã đi qua trong một sự náo động âm
thanh điên cuồng.

“Đi thôi,” tôi nói.
Chàng trai quay xe mạnh và đi xuống đồi.
“Về nhà thôi,” tôi nói. “Tới Laverne Terrace.”
Đôi môi nhẹ nhàng của cậu ta rúm ró. Chiếc xe quay mạnh tới phía tây

trên phố Franklin. “Cậu suy nghĩ rất đơn giản. Cậu tên gì?”

“Carol Lundgren,” cậu ta nói một cách tẻ nhạt.
“Cậu bắn nhầm người rồi, Carol. Joe Brody không giết nữ hoàng của

cậu.”

Chàng trai nói với tôi ba từ rồi tiếp tục lái xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.