chăm sóc da với bạn. Mẹ luôn bận bịu nhưng chưa bao giờ làm việc kiếm
tiền. Vì mẹ không cần thiết phải làm như vậy.
Mẹ gật đầu. “Mẹ sẽ kiếm một việc gì đó.” Khi mẹ nói vậy, tôi thấy bố
nhăn nhó.
“Bố sẽ kiếm việc,” bố nói. “Bố sẽ nhanh chóng đưa gia đình mình ra
khỏi mớ hỗn độn này.”
Mẹ quay sang nắm lấy tay bố và siết chặt. “Em biết anh sẽ làm được mà,
Patrick.”
“Bố xin lỗi, Paige à,” bố nói với tôi, rồi gục đầu xuống hai bàn tay. Tôi
không chắc là điều gì làm tôi sững sờ hơn, thấy bố hành động như vậy hay
cái hiện thực là gia đình tôi sắp phải rời khỏi London, rời khỏi ngôi nhà
chúng tôi đã gắn bó bấy lâu để đến sống trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ
nằm giữa một chốn khỉ ho cò gáy nào đó. Trong những lần gia đình tôi tới
Bath, tôi đã không đi chơi đâu, chỉ loanh quanh trong khu vực nhà dì
Karen, và trông khu đó có vẻ rất buồn chán. London là trung tâm của vũ
trụ, tất cả mọi người đều biết điều đó. Và London là trung tâm của vũ trụ
của tôi.
Chuyện. Này. Không. Thể. Nào. Xảy. Ra. Được.
“Nhưng bố mẹ phải có tiền ở đâu đó chứ,” tôi cố chấp.
“Không còn nữa con ạ,” mẹ đáp.
“Bố mẹ không thể vay ngân hàng được sao?”
“Giá như có thể xử lý chuyện đó dễ dàng như thế,” bố nói.
Mẹ hít một hơi sâu rồi ngồi thẳng dậy. “Thôi nào. Chúng ta phải nhớ
chúng ta là ai chứ. Chúng ta là gia đình nhà Lord. Chúng ta là những chiến
binh. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Cuộc sống là một chiếc tàu lượn siêu tốc,
lên rồi lại xuống. Gia đình mình sẽ đi xuống một thời gian nhưng mọi thứ
sẽ phục hồi và có khi còn chưa kịp chớp mắt thì con đã thấy chúng ta trở lại
như cũ.”