GIAI ĐIỆU CHO TRÁI TIM TAN VỠ - Trang 17

Chương 3

Tôi thức dậy vào ngày hôm sau trên chiếc giường rộng mênh mông của

mình. Phòng tôi đã được sửa sang lại vào năm ngoái - tường sơn màu hoa
oải hương nhạt, rèm cửa và ga giường làm từ vải nhung màu hoa cà. Bàn
trang điểm và chiếc ghế thấp đặt bên cửa sổ, còn trên giá xếp đầy những
quyển sách yêu thích của tôi, bên cạnh là bàn làm việc, được đặt ở bên kia
của cửa sổ, đối diện với giường ngủ là tủ quần áo chạy dọc tường. Căn
phòng trông thật tuyệt vời và chẳng thiếu thứ gì. Rèm cửa chưa được kéo
hết, để cho ánh mặt trời rọi vào phòng, và trong một khoảnh khắc, mọi thứ
có vẻ hoàn toàn bình thường, an toàn và ấm cúng. Một buổi sáng thứ Bảy
mùa xuân đáng yêu và tôi có thể nằm ườn trên giường. Ngay khi tôi rúc
mình dưới lớp chăn ấm áp, điện thoại bỗng rung lên một tiếng bíp, báo hiệu
có tin nhắn mới.

Đó là tin của Allegra. Cậu ổn chứ?

Cuộc nói chuyện với bố mẹ ngày hôm qua liền dội lại. Trong khoảnh

khắc ngắn ngủi mọi thứ thật giống như một cơn ác mộng nhưng chẳng mấy
chốc tôi đã bị kéo trở lại thực tế. Tôi đã gọi cho Allegra tối qua ngay khi
lên phòng mình và giống như tôi, nó cũng không thể tin nổi. Tôi cũng thấy
thật khó lòng thừa nhận toàn bộ sự thật với nó. Trong tôi là một mớ cảm
xúc hỗn độn: bối rối trước tình cảnh gia đình tôi hiện giờ, buồn bã, tiếc
nuối và xấu hổ. Và hệt như những gì mẹ tôi làm tối qua, thay vì nói thẳng
ra rằng gia đình tôi giờ đây rất nghèo thì tôi lại dùng những từ ngữ khéo léo
hơn - hoàn cảnh của nhà tớ đã thay đổi và đây chỉ là giải pháp tạm thời.

Tôi cảm thấy ngượng ngùng. Tôi luôn tâm sự với Allegra về mọi thứ và

một phần trong tôi đã muốn gào lên than vãn với nó qua điện thoại. Điều.
Này. Không. Thể. Nào. Xảy. Ra. Nhưng một phần khác trong tôi đã bị tê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.