ngừng lại ở ngưỡng cửa, và khi ông nhìn quanh, gương mặt ông không thể
đọc được.
“Hoặc đưa nó đi cùng anh.” Bà nài nỉ.
Ông sắp xếp chiếc áo khoác trên tay, “Con muốn đi không?”
“Chắc rồi.” Steve gõ những ngón tay trên mặt bàn. “Tại sao không?
Nghe có vẻ vui.”
Sau một thoáng, miệng của cha anh quăn lại, biểu hiện nhỏ nhất và ngắn
nhất của một nụ cười. Khi họ ở bàn poker, Steve nghi ngờ ông ấy bộc lộ
điều đó nhiều.
“Con đang nói dối.” Ông nói.
Mẹ ông đột ngột qua đời, vài năm sau lần gặp gỡ đó, khi một động mạch
bị vỡ trong não của bà, và trong bệnh viện, Steve nhớ về lòng tốt mạnh mẽ
của bà, khi cha ông thức dậy với một tiếng ho khùng khục trầm thấp. Ông
ấy quay đầu và phát hiện ra Steve trong góc phòng. Ở góc độ đó, với bóng
tối làm đậm thêm những góc cạnh sắc nhọn trên gương mặt ông, trông ông
giống một bộ khung xương.
“Con vẫn ở đây à.”
Steve đặt bản tổng phổ nhạc sang bên cạnh và kéo chiếc ghế đến gần
hơn. “Vâng, Con vẫn ở đây.”
“Tại sao?”