GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 20

tại Carnegie Hall cách đây bốn năm. Điều đó, cô tin rằng, là phần sáng chói
nhất trong sự nghiệp của cô. Và đó là sự sáng chói, cô không ngây thơ tin
rằng cô đã vươn tới được sự hoàn mỹ. Cô biết, hiếm đến thế nào để có một
cơ hội giống như vậy, nhưng gần đây, cô thấy mình thường băn khoăn, liệu
sự hy sinh có đáng hay không. Sau rốt thì có ai ngoài cha mẹ cô nhớ đến
buổi biểu diễn đâu. Hoặc thậm chí quan tâm đến. Ronnie học được rằng trừ
phi cô có một video được ưa chuộng trên You Tube, hoặc có thể biểu diễn
trước cả ngàn người, không thì tài năng âm nhạc chẳng giá trị gì hết.

Đôi khi cô ao ước giá như cha cô bắt đầu cho cô bằng cây guitar điện.

Hoặc ít nhất, với những bài luyện thanh. Cô được cho rằng sẽ làm gì với
khả năng chơi đàn Piano đây? Dạy nhạc tại một trường học địa phương
chăng? Hay là chơi nhạc trong một tiền sảnh khách sạn khi người ta đăng
ký phòng ? Hoặc theo đuổi một cuộc đời khó khăn như cha cô ? Hãy nhìn
xem piano đã đưa ông tới đâu. Ông chính thức nghỉ dạy ở Juilliard để có
thể rong duổi như một tay pianish hòa âm và tìm thấy bản thân đang chơi
nhạc trong một nơi hội họp tầm thường mà thính giả chỉ vừa vặn lấp đầy
đôi hàng ghế. Ông du hành bốn mươi tuần một năm, đủ dài để tạo căng
thẳng trong hôn nhân. Điều kế tiếp cô biết là Mẹ la thét mọi lúc và Cha thu
mình vào trong vỏ ốc của ông như ông vẫn thường làm, cho đến một ngày,
ông đơn giản không quay về từ một lần lưu diễn mở rộng ở Miền Nam.
Trong chừng mực cô biết, ông không còn biểu diễn trong thời gian này.
Ông thậm chí cũng không dạy những bài học riêng.

Làm sao lại đến nông nỗi này, hở Cha?

Cô lắc đầu. Cô thật sự không muốn ở đây. Chúa biết là cô không muốn gì

trong tất cả những thứ này.

“Mẹ ơi.” Jonah nói vọng lên, cậu bé nghiêng người tới trước, “Cái gì ở

đó vậy? Có phải đó là một cái đu quay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.