lên mà không có ông. Nghĩ lại, ông biết ông chẳng có ai để đổ lỗi trừ chính
ông, và vượt trên mọi thứ, đây là những gì ông muốn biết : Liệu có còn khả
năng cho một người giống như ông nhận biết về sự hiện diện của Thiên
Chúa không?
Cách đây mười năm, ông không bao giờ hình dung đến việc băn khoăn
về một điều như thế. Thậm chí chỉ hai năm trước đây. Nhưng khi đã nửa
đời người, đôi lúc ông suy nghĩ, soi xét lại chính mình. Mặc dù, không hiểu
sao, đã có lần ông tin rằng câu trả lời nằm trong âm nhạc mà ông sáng tạo,
lúc này đây, ông cho rằng ông đã lầm lẫn. Càng suy nghĩ về điều đó ông
càng nhận ra, với ông, âm nhạc luôn mang xu hướng xa lìa thực tế hơn là
một phương cách để sống một cuộc đời sâu sắc hơn. Ông được nếm trải
đam mê và nỗi phấn chấn khi chơi nhạc của Tchaikovsky, hoặc cảm nhận ý
thức về tài năng khi ông viết bản Sonata của chính mình. Nhưng giờ đây,
ông biết rằng, việc chôn vùi bản thân trong âm nhạc không hơn gì một kẻ
ích kỷ với khao khát chạy trốn.
Bây giờ ông tin rằng câu trả lời thật sự nằm ở đâu đó trong mối quan hệ
yêu thương mà ông dành cho những đứa trẻ của ông. Trong nỗi đau đớn
ông đã trải qua khi thức giấc trong căn nhà thinh lặng và biết rằng chúng
không ở đây. Nhưng dù như thế, ông biết còn có một thứ gì đó khác nữa.
Và, không hiểu tại sao, ông hy vọng những đứa trẻ của ông sẽ giúp ông
tìm thấy điều đó.
Vài phút sau, Steve nhận ra ánh mặt trời đang phản chiếu trên kính chắn
gió của chiếc Wagon phủ đầy bụi vừa dừng lại bên ngoài. Ông và Kim đã
mua nó cách đây nhiều năm trong một cuộc đi chơi cuối tuần đến Costco và
chạy trốn khỏi gia đình. Ông thoáng băn khoăn, không biết bà có nhớ thay
dầu máy trước khi lái xuống đây hoặc kể từ khi ông bỏ đi hay không. Chắc
chắn là không, ông quyết định. Kim không bao giờ tốt với những công việc
đó, đó là lý do vì sao ông luôn phải quan tâm đến chúng.