GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 509

“Mẹ biết là ông ấy nghe thấy con, con yêu. Và mẹ biết là chúng đẹp đẽ.”

Ronnie trao tặng bản thân vào vòng ôm của mẹ cô, đặt đầu cô trên ngực

bà như cô thường làm khi còn nhỏ.

“Đừng bao giờ quên rằng con và Jonah đã làm cho ông ấy hạnh phúc

như thế nào.” Mẹ cô thì thào, vuốt ve mái tóc cô.

“Ông ấy cũng làm con hạnh phúc.” Cô suy tư. “Con đã học được rất

nhiều từ ông. Con chỉ ao ước rằng phải chi con đã nghĩ ra để nói với ông.
Điều đó, và cả triệu điều khác nữa.” Cô nhắm mắt. “Nhưng bây giờ đã quá
trễ.”

“Ông ấy biết.” Mẹ cô cam đoan với cô. “Ông ấy luôn luôn thấu hiểu.”

Lễ tang là một sự kiện đơn giản, tiến hành trong ngôi nguyện đường vừa

mới mở cửa lại gần đây. Cha cô đã yêu cầu được hỏa táng, và di nguyện
của ông được thực hiện.

Mục sư Harris đọc bài phát biểu. Nó ngắn nhưng đầy ắp nỗi tiếc thương

chân thực và tình yêu. Ông đã yêu cha cô như một người con trai, và bất
chấp bản thân, Ronnie đã khóc cùng Jonah. Cô trượt tay quanh cậu bé khi
cậu nức nở những tiếng khóc hoang mang của một đứa trẻ, và cô cố không
nghĩ đến việc cậu bé sẽ nhớ về sự mất mát này như thế nào, quá sớm trong
cuộc đời.

Chỉ một nhóm người đến buổi lễ. Cô nhận ra Galadriel và cảnh sát Pete

khi họ đi vào và nghe tiếng cánh của nhà nguyện mở ra một hay hai lần sau
khi cô lấy chỗ ngồi, nhưng ngoài điều đó, ngôi nguyện đường gần như
trống vắng. Cô đau đớn với ý nghĩ rằng chỉ vài người biết cha cô đặc biệt ra
sao và ông có ý nghĩa với cô nhiều như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.