GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 510

Sau buổi lễ, Cô tiếp tục ngồi trong ghế với Jonah trong lúc Brian và mẹ

cô ra bên ngoài để nói chuyện với mục sư Harris. Bốn người họ sẽ bay về
New York trong vài giờ nữa, và cô biết cô không có nhiều thời gian.

Dù vậy, cô không muốn rời đi. Cơn mưa, như trút nước xuống suốt buổi

sáng, đã ngừng rơi, và bầu trời bắt đầu quang đãng. Cô đang cầu nguyện
cho điều đó, và cô thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ của
cha cô, ao ước rằng mây sẽ tách ra.

Và khi vầng dương hé rạng, điều đó giống y như những gì cha cô đã mô

tả. Ánh nắng tràn ngập xuyên qua lớp kính, hàng trăm lăng kính như những
viên đá quý, tách thành những ánh sáng đầy màu sắc huy hoàng tráng lệ.
Cây đàn piano đứng trong một dòng thác ánh sáng lộng lẫy, và trong
khoảnh khắc Ronnie tưởng tượng hình ảnh cha cô đang ngồi bên phím đàn,
gương mặt ngước lên ánh sáng. Điều đó không kéo dài, nhưng cô siết chặt
bàn tay của Jonah trong sự yên lặng sùng kính. Bất chấp sức nặng của nỗi
đau buồn, cô mỉm cười, biết rằng Jonah cũng đang nghĩ điều tương tự.

“Chào, Cha yêu.” Cô thì thầm. “Con biết cha sẽ đến.”

Khi ánh sáng phai tàn, cô nói lời chia tay thầm lặng và kéo bản thân

đứng lên. Nhưng khi nhìn quanh, cô thấy rằng cô và Jonah không ở một
mình trong nhà nguyện. Gần cửa, trong hàng ghế cuối cùng, cô thấy Tom
và Susan Blakelee.

Cô đặt bàn tay lên vai Jonah. “Em sẽ ra ngoài nói với Mẹ và Brian chị sẽ

ra ngay nhé? Chị phải nói chuyện với vài người trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.