GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 517

Epilogue.

Ronnie.

Trong những tuần lễ kể từ đám tang của cha cô, Ronnie tiếp tục trải qua

vài biến động cảm xúc, nhưng cô cho rằng điều đó không ngoài những gì
đã mong đợi. Có những ngày, khi cô tỉnh dậy với cảm giác khiếp sợ, cô đã
trải qua hàng giờ hồi tưởng vài tháng cuối cùng bên cha cô, quá tê liệt với
niềm thương tiếc và nỗi ân hận để có thể khóc. Sau một thời kỳ gắn bó
cùng nhau đến thế, thật khó để cô chấp nhận rằng ông đã đột ngột ra đi,
ngoài tầm với của cô, bất kể cô cần ông nhiều đến thế nào. Cô cảm thấy sự
thiếu vắng ông như một lưỡi dao nhói buốt mà cô không thể chịu đựng
được, và đôi khi để cô lại trong một tâm trạng chua xót.

Nhưng những buổi sáng đó không còn thường xuyên như trong tuần lễ

đầu tiên cô về nhà, và cô nhận ra, theo thời gian, chúng đã ngày càng ít
thường xuyên hơn. Việc ở lại và chăm sóc cha cô đã thay đổi cô, và cô biết
cô sẽ vượt qua được. Đó là những gì cha cô sẽ muốn, và cô gần như có thể
nghe thấy ông nhắc nhở cô rằng cô mạnh mẽ hơn cô biết. Ông sẽ không
muốn cô than khóc trong nhiều tháng; ông sẽ muốn cô sống cuộc đời của
cô theo cách mà ông đã sống trong năm cuối cùng của cuộc đời ông. Nhiều
hơn bất kỳ điều gì khác, ông muốn cô ghì chặt lấy cuộc đời và vững bước.

Jonah cũng vậy. Cô biết cha cô sẽ muốn cô giúp Jonah tiến lên, và vì cô

đã về nhà, cô sẽ có nhiều thời gian với cậu bé. Ít hơn một tuần sau khi họ
trở về, Joanh đã rời trường cho kỳ nghỉ Giáng Sinh, và cô dùng thời gian đó
để làm một chuyến du ngoạn đặc biệt cùng cậu bé : Cô đưa cậu đi trượt
băng ở Trung Tâm Rockefeffler và đưa cậu lên nóc tòa nhà chọc trời
Empire State; họ viếng thăm triển lãm khủng long tại bảo tàng Lịch Sử
Quốc Gia, và cô thậm chí còn trải qua phần lớn buổi chiều tại FAO

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.