Schwarz*. Cô luôn coi những nơi đó như là thứ để hấp dẫn du khách và sáo
rỗng không thể chịu nổi, nhưng Jonah thích chuyến du ngoạn của họ, và
thật đáng ngạc nhiên, cô cũng thế.
(*FAO Schwarz : Tòa nhà bán lẻ và triển lãm đồ chơi lâu đời nhất và lớn nhất ở khu vực Bắc Mỹ.)
Họ cũng trải qua giây phút tĩnh lặng bên nhau. Cô ngồi bên cậu lúc cậu
xem phim hoạt hình, vẽ tranh cùng cậu trên bàn bếp, và một lần, theo yêu
cầu của cậu, thậm chí cô còn cắm trại trong phòng cậu, ngủ dưới sàn bên
cạnh giường cậu. Trong giây phút riêng tư đó, đôi lúc họ hồi tưởng lại mùa
hè và kể những câu chuyện về cha họ, diều khiến cho cả hai tìm thấy sự an
ủi.
Tuy vậy, cô biết Jonah đã đấu tranh theo cách của một đứa trẻ mười tuổi.
Dường như có thứ gì đó đặc biệt đang quấy rầy cậu bé, và nó trở thành vấn
đề nhức nhối vào một đêm khi họ đi dạo sau bữa tối, một đêm đầy gió. Cơn
gió lạnh lẽo đang gào thét và Ronnie phải nhét đôi tay sâu vào trong túi áo
khoác, cuối cùng, khi Jonah quay qua cô, liếc trộm lên từ sâu bên dưới
chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo khoác.
“Mẹ có bệnh không?” Cậu bé hỏi. “Giống như Cha ấy?”
Câu hỏi đáng kinh ngạc đến nỗi cô phải mất một lúc để đáp lại. Cô
ngừng bước, khuỵu gối xuống để cô có thể ngang bằng với ánh mắt của cậu
bé. “Không. Dĩ nhiên là không rồi. Tại sao em nghĩ thế ?”
“Vì hai người đã không còn cãi nhau nữa. Giống như khi chị ngừng cãi
nhau với cha ấy.”
Cô có thể thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt cậu bé và thậm chí, trong cách
thức trẻ con, có thể hiểu được tính logic trong suy nghĩ của cậu. Đó là sự
thật, sau tất cả - cô và mẹ đã không còn tranh cãi nữa kể từ khi họ quay về.