Nhà trọ vẫn chưa sẵn sàng đón khách nhưng cũng chẳng quan trọng,
vì cô sắp gặp Kayleigh cùng vài người bạn trong nửa tiếng nữa, vào lúc
một giờ. Cô kiểm tra các túi xách ở quầy lễ tân rồi nhảy bổ lên con
Pathfinder, lúc này đang nóng như cái lò nung.
Cô gõ thêm một địa chỉ nữa vào GPS, nghiêm túc lái xe theo hướng
được chỉ dẫn, tự hỏi tại sao hầu hết các giọng được lập trình trong vệ tinh
hoa tiêu chỉ toàn giọng nữ.
Tại một điểm dừng đèn đỏ, cô lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn vào mục
gọi tới và danh sách tin nhắn.
Trống trơn.
Tin tốt là không ai ở văn phòng, hay không đứa trẻ nào ở trại liên lạc
với cô.
Nhưng kỳ lạ khi chẳng có tin tức nào của Kayleigh, lẽ ra cô bé sẽ gọi
vào sáng hôm đó để xác nhận cuộc gặp. Và một điều ở người nghệ sĩ này
luôn gây ấn tượng với Dance: Bất chấp danh tiếng của mình, cô bé vẫn
luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt. Thực ra, trong cuộc sống cũng như
trong hoạt động biểu diễn, dường như cô bé cực kỳ có trách nhiệm.
Một cuộc gọi nữa cho Kayleigh.
Thẳng vào hộp thư thoại.
KATHRYN DANCE PHẢI phá lên cười.
Mấy tay chủ quán bar Cowboy rất có khiếu hài hước. Một nơi tối om,
xây bằng gỗ, mát đến kinh ngạc nhưng lại chẳng có tí đồ nào của dân cao
bồi. Tuy nhiên cuộc sống trên yên ngựa được minh họa rất sinh động - với
những người phụ nữ cưỡi ngựa đi trên bãi săn bắn, quăng dây bắt, đánh dấu
và lùa đàn gia súc… Thêm vào đó là vài công việc khác thường với những
khẩu súng ngắn, nếu bạn có thể tin tưởng tấm poster phiên bản Viễn Tây cũ
của Rosie the Riveter, đang bắn rụng mấy cái chai khỏi hàng rào.
Căn cứ theo nghệ thuật điện ảnh, các bìa bọc sách khổ lớn, các hộp
đựng đồ ăn trưa, đồ chơi, các bức họa và ảnh, kỷ nguyên đó chắc phải tràn