GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 346

Và với Jon Boling nữa chứ? Cô tự hỏi, rồi gạt ngay ý nghĩ đó đi.
Bộ ba đến từ New York đã tiến ra cửa.
O’Neil cũng tạm biệt các cảnh sát địa phương. Dance cùng anh ta tản

bộ vào trong bầu không khí ngột ngạt.

“Vội quay về thế sao?” cô thấy chính mình đang hỏi. Không hề định

trước. Cô đang nghĩ có thể họ sẽ ăn tối. Chỉ có hai người.

Một thoáng ngập ngừng. Cô có thể đoán anh ta cũng muốn ở lại.

Nhưng O’Neil lắc đầu. “Vấn đề là Anne sắp từ San Francisco đến đây để
lấy mấy thứ. Tôi phải có mặt ở đó.” Anh ta nhìn sang chỗ khác. “Và một
đống giấy tờ phải sẵn sàng vào ngày mai, thỏa thuận phân chia tài sản.”

“Sớm thế?”
“Cô ấy chẳng đòi mấy mà.”
Thêm vào đó, người phụ nữ lừa dối chồng, bỏ rơi con thơ không ở vào

vị thế thuận lợi để đòi hỏi, Dance nhủ thầm. “Anh không sao chứ?” Một
trong những câu hỏi vô nghĩa thường xuyên xoáy vào người hỏi, hơn là
người được hỏi.

“Nhẹ nhõm, buồn bã và lo lắng cho bọn trẻ.” Dài ngang với cuộc thảo

luận về sức khỏe cảm xúc mà cô từng nghe từ Michael O’Neil.

Im lặng một lúc.
Rồi anh ta nở nụ cười. “Ok, tốt nhất tôi nên đi thôi.”
Anh ta chưa kịp quay đi, Dance đã thấy mình hấp tấp rướn người sang,

một tay đặt lên gáy O’Neil, tay còn lại vòng quanh lưng anh ta để kéo anh
ta lại gần, và đặt lên môi anh ta nụ hôn thật sâu.

Cô nghĩ, không, không, mày đang làm cái quái gì thế này? Lùi lại.
Thế nhưng sau đó, hai cánh tay anh ta lại ôm trọn cơ thể cô, hôn lại cô,

cũng thật sâu như thế.

Cuối cùng, O’Neil buông tay. Cô bước dấn lên để trao cho anh ta thêm

một nụ hôn nữa, siết lấy anh ta chặt hơn rồi đứng thẳng người lại.

Cô đợi cái liếc xéo - trạng thái chờ đợi của anh ta - nhưng O’Neil chỉ

nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ dễ chịu, cô cũng nhìn lại anh ta một cách
thoải mái. Nụ cười của họ cũng giống nhau.

Trời ơi, mình vừa làm gì thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.