GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 347

Đã hôn người đàn ông mình yêu thực sự, cô nghĩ. Và chính ý nghĩ bất

ngờ ấy còn choáng váng hơn cả chính sự tiếp xúc vừa rồi.

Rồi anh ta vào xe. “Tôi sẽ gọi cho cô ngay khi quay về. Hẹn gặp vào

Chủ nhật.”

“Lái xe cẩn thận,” cô nói. Một câu nói từng khiến cô căng thẳng, như

khi bố mẹ cô hay nói với cô bé Kathryn tuổi teen điều tương tự. Như thể, à
đúng rồi, mình sẽ lái chệch khỏi đường cho đến khi bố mẹ nhắc nhở mình.

Nhưng với một người phụ nữ mất chồng khi anh ta đang đi trên xa lộ,

đó là một câu nói cô không thể ngăn mình thi thoảng thốt ra. O’Neil đóng
cửa xe, liếc nhìn cô lần nữa rồi đưa tay lên chỉnh lại kính chắn gió bên
trong, cô ép mình vào lớp kính bên ngoài.

Anh ta vào số rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ.

“THẬT KHÔNG TIN được,” Bishop Towne nói, nhấp một ngụm sữa.

“Đúng vậy,” Dance nói với hai bố con trên hàng hiên trước nhà ông ta.

“Edwin vô tội. Chẳng giết ma nào cả. Hoàn toàn bị gài bẫy.”

“Gã vẫn là một thằng khốn.”
“Bố.”
“Gã là thằng lỏi con khốn kiếp, và bố sẽ không phiền nếu gã bị đi tù vì

tội gì đó. Nhưng thật vui khi biết rằng gã sẽ không phải là vấn đề nữa.” Tay
nhạc sĩ tóc hoa râm liếc sang Dance. “Gã không như thế nữa, đúng không?”

“Tôi không nghĩ vậy. Gã gần như rất buồn khi biết Kayleigh không hề

gửi cho mình email và thư tay riêng. Đều là do Simesky bịa ra.”

“Chúng ta nên kiện những thằng khốn đó,” Bishop nói. “Những Kẻ

Cầm Chìa? Chúng là thế quái nào vậy?”

“Bố, thiệt tình. Đi nào.” Kayleigh hất đầu về phía căn bếp, nơi Suellyn

và Mary-Gordon đang giúp Sheri nướng món gì đó thơm lừng hương
vanilla. Nhưng tông giọng gay gắt của người đàn ông có lẽ không mang
hương vị này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.