GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 11

mờ, rồi rõ dần. Mấy đứa cháu tôi kêu khát nước. Chúng tôi chờ đợi cho
tiếng súng bớt ồ ạt, Thái mới đi ra ngoài rót một ly nước cho hai đứa nhỏ.
Tiếng súng đã có vẻ thưa hơn, bức màn đêm đã bớt mắc kẹt đạn. Anh tôi hy
vọng hơn ai hết:

- Thái, coi yên súng đem xe Honda ra ngoài, anh muốn lên Từ Ðàm.

Chắc chị và mấy đứa nhỏ sợ ghê lắm.

Gia đình tôi lúc này đang chia làm hai. Chị dâu tôi và mấy đứa nhỏ còn ở

nhà trên đầu dốc Bến Ngự. Nên anh tôi là người lo lắng nhất. Nhưng chắc
không sao. Moị người tự an ủi. Ðến sáng là yên, vậy sáng rồi. Môi má tôi
đã bớt tím, tay chân bà cũng bớt run rẩy. Nhưng nỗi vui mừng của chúng
tôi không được lâu. Ðúng lúc tôi nghe tiếng gà gáy nơi chuồng gà thì tiếng
súng đã bắt đầu nổ lại. Rồi có tiếng đấm cửa rầm rầm, cùng nhiều tiếng
chân chạy ở ngoài sân:

- Mở cửa, mở cửa.

Thôi chết rồi. Chúng nó đã tới. Chúng nó sắp tràn vào nhà. Má tôi mặt

tái xanh, định chạy tới tắt ngọn đèn vừa mới thắp. Tiếng đại bác dưới Phú
Bài bắn lên ầm ầm. Tiếng súng nhỏ nổ chát chúa. Cánh cửa muốn bật tung
vì những tiếng đập. Thái bò ra giữa nhà.

- Suỵt, để con.

Rồi hắn chạy ra mở toang cửa. Có nhiều tiếng quen thuộc la hét bên

ngoài. Cánh cửa vừa mở tung ra, thì cả nhà đầy người. Chú tôi ở phía dưới
đường rầy, sát chân núi Tam Thái, cùng gia đình con dâu với những gia
đình hàng xóm khác chạy túa vào. Trẻ con người lớn chen chúc chật cả một
gian nhà giữa rộng rãi. Mấy đứa nhỏ hoảng sợ quá, ngã vật ra giữa nhà, có
đứa vừa run vừa đái ra quần. Chú tôi vừa khóc vừa kể:

- Sập hết rồi chị ơi. Trên đó bị mọt-chê câu, nhà mụ Nghệ bên cạnh đó

mất nửa cái nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.