GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 111

người chạy loạn ở ngoài đường, chúng tôi đón lại hỏi nhưng không ai buồn
trả lời, họ vừa khóc vừa chạy. Một đoàn người có võ trang từ phía cầu kéo
lên Phủ Cam, Thái kêu tôi chạy vào một cái quán bỏ hoang. Ðoàn người đi
ngang qua đường, mặt mày lầm lì, họ vác súng, tay đeo băng, áo quần hỗn
độn, Thái thì thầm: Quân Bắc Việt đó. Tôi cố nhìn để phân biệt xem họ có
khác gì mà Thái nhận ra được, tôi chịu nhưng không dám hỏi Thái.

Ðoàn người đi lên một lúc, chúng tôi định chạy ra khỏi quán để về nhà,

nhưng từ phía Phủ Cam, tiếng chân, tiếng kêu khóc bỗng vang dội. Rồi một
đoàn người nữa xuất hiện trước khi tiếng súng ròn rã nổ như mưa, tiếng
máy bay gầm như xé trời và đại bác không kịp thở. Ðoàn người đến gần
dần, Thái sửng sốt:

- Trời ơi, dân, dân chạy loạn.

Ðoàn người có đến cả trăm người, dẫn đầu là mấy ông cha, một hai ông

sư. Họ cầm cờ trắng, làm bằng đủ thứ vải tơi tả, lá cờ hàng phục, lá cờ sợ
hãi. Họ vừa đi, vừa chạy như những con lật đật. Phía sau những lá cờ trắng,
những người dẫn đầu, dân chúng bồng bế nhau. Kẻ gánh người gồng chạy
lúp xúp.

Thái đứng hẳn ra vệ đường giơ tay đón:

- Thưa cha, trên rứa răng?

Ông cha lắc đầu, miệng như đang sùi bọt mép. Một tu sĩ bế một đứa bé

bị thương máu chảy nhỏ giọt trên đường, đưa tay xua xua tỏ dấu bảo chúng
tôi chạy theo, đừng đứng nguy hiểm. Nhưng ông cũng không nói nổi ra
thành tiếng nữa. Ðoàn người cứ thế lần chạy qua mặt chúng tôi, đàn bà bế
con, đàn ông gánh gồng, trẻ con chạy lúp xúp. Họ khiêng cả kẻ bị thương
nữa. Một người đàn ông bị thương ở chân chạy khập khà khập khễnh, thỉnh
thoảng té xuống đất rồi gượng dậy. Có kẻ một cánh tay đang đong đưa chỉ
còn dính chút thịt da. Kẻ u đầu, người bể trán, những giọt máu rỏ đuổi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.