GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 114

- Chị lạnh hả?

Tôi lắc đầu, nhưng chắc Thu chả trông thấy gì đâu. Thái đưa cho tôi một

điếu thuốc và nói với tôi đưa cho bác hút đỡ lạnh. Ðiếu thuốc chưa kịp đưa
đi đã rơi khỏi tay tôi lúc nào. Sợ gây tiếng động, tôi không dám đưa tay sờ
soạng nữa. Từ lúc đó tới trưa, chúng tôi không còn dám mở mắt nhìn thấy
ánh sáng bên ngoài nữa. Ðại bác câu vào như không còn tính khoảng cách.
Trên đầu tôi, xung quanh tôi, tiếng nổ dội như vỡ tung lồng ngực, như bể
đôi cái đầu. Má tôi hô mọi người nằm rạp xuống đất. Nằm rạp xuống đất
hết rồi cũng chưa được, ôm chặt lấy nhau để có chết cùng chết một đống.
Nhưng không, tôi không thể chết một đống được, tôi phải sống để còn trở
về với con tôi và dù Sàigon còn hay mất, các con tôi cũng phải sống để chờ
tôi về nữa. Ðừng có chết. Cho tôi sống.

Tiếng nổ như bưng tôi vất trong lửa đỏ. Một tiếng, hai tiếng, tiếng nữa.

Lạy trời lạy Phật, chưa trúng. Thêm tiếng nữa, quả tim cứ nhảy loạn xạ, cứ
muốn tung ra. Ầm, tôi nghe có tiếng nổ lớn mà. Vậy ai kêu chết tôi rồi vậy?
Ai khóc như ri ngoài kia vậy? Ầm nữa. Cả mái nhà như sập xuống đầu tôi
rồi. Ngực tôi bể rồi, máu tôi đang trổ vòi chảy. Tôi lăn qua lăn lại. Không,
tôi chưa bị, tôi còn sống mà. Tiếng khóc bật lên:

- Vân, Vân mô rồi con.

"Chị, chị mô rồi chị.

Cánh tay Thái rồi cánh tay má tôi nữa. Cát bụi trên mái nhà vẫn tiếp tục

rơi xuống. Tôi không mở được một tiếng nào. Lần này chắc chết quá rồi,
đại bác vẫn không chừa khoảng cách. Người tôi sau tiếng nổ đã không còn
sức để run. Thôi, cả nhà chúng tôi, cả mọi người trong ngôi nhà thờ họ này
nằm chờ chết.

Nhưng rồi phút kinh hãi đó lại qua. Tiếng súng đã ngưng và rải rác đưa

lên các phía xa. Tiếng súng vừa ngưng là có tiếng la khóc. Tôi vụt chạy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.