GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 115

ngoài, má tôi níu lại:

- Con ơi, đừng, đừng đi.

Nhưng Thái cũng ra đến sân rồi, cực chẳng đã, tôi thập thò ở cửa.

Bên ngoài cây cối xác xơ, gạch ngói rơi tứ tung ở sân. Trước mặt khu

nhà thờ họ, một mảnh đạn xoáy một hố đất lớn. Mấy cửa kính vỡ toang,
tấm bình phong che phía trước bị vạt một góc. Vừa lúc đó Thái chạy vào
mặt mày tái mét:

- May quá chị ơi, nhà thờ chỉ bị một mảnh bom phía sau góc, nơi cây đu

đủ. Cây đu đủ gãy rụi rồi."

Thái đưa tay chỉ lên mép tường phía sau, ở đó tường đã lở những mảng

lớn và ngói trụi hết, lộ một khoảng trời màu xám chì. Sự sống thật tuyệt
vời, nếu mảnh bom rơi chếch vào một tí nữa chắc chúng tôi đã xong. Thái
kể cho chúng tôi nghe, ở đàng sau, cách hai ba căn nhà bị nguyên vẹn một
quả bom rơi trúng. Mấy mái tôn văng ra xa, có tấm văng lên chém gẫy một
đọt dừa. Hai ba căn nhà bị sập, mấy người chết. Từ lúc đó tới chiều, chúng
tôi không dám bước ra khỏi bệ thờ nữa. Vợ Bé bạo dạn đi nấu được nồi
cơm, nhưng tới chiều tối, chúng tôi mới ngồi ăn. Ðang ăn cơm thì nghe có
nhiều người chạy loạn từ phía Bến Ngự về, Thái chạy nhanh ra sân. Ðoàn
người từ Bến Ngự về chạy thẳng mãi trên miệt đường rầy, duy có hai cha
con đói lả không đi được, ngồi bệt xuống vệ đường. Mọi người đưa vào
nhà. Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đứa con gái cỡ mười lăm. Sau
khi được ăn mỗi người một bát cơm lót lòng, hai cha con tỉnh người lại.
Ðứa con gái ngồi nép vào góc bệ thờ, mở đôi mắt như thất thần nhìn ra phía
cửa. Một tiếng động nhỏ cũng làm cho con bé ôm chặt lấy cha.

Chờ cho người đàn ông tỉnh táo, má tôi mới hỏi dò:

- "Ông ở Bến Ngự về?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.