GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 116

- Dạ, tui ở Bến Ngự.

- Rứa trên Từ Ðàm có ai chạy được không?

Người đàn ông chưa kịp trả lời, má tôi đã nóng ruột:

- Con trai, con dâu, con gái với một bầy cháu kẹt trên đó.

Người đàn ông nói mà đôi môi vẫn còn lắp bắp:

- Tui ở phía dưới cầu, sát bờ sông lận. Trên Từ Ðàm thì chịu, họ canh

gác dữ lắm.

- Không ai chạy được hết?

- Chắc không.

Tôi nghe tiếng thở dài đầy vẻ tuyệt vọng của má tôi. Người đàn ông vẫn

còn ấp a ấp úng, môi vẫn run lập cập:

- Nhà tui không còn một miếng ngói.

Thái hỏi:

- Mần răng bác chạy xuống đây được?"

- Nhà tui chưa trúng đạn cậu, mà tiếng dội cũng bay hết ngói. Hai cha

con tui núp trong hầm cả ngày, rứa là nhịn đói gần ba hôm rồi. Khi ngớt
tiếng súng, tui bò lên miệng hầm. Ghê quá, dễ sợ quá. Nhà cửa xung quanh
sập hết, không còn một bóng người. Vậy là tôi xuống hầm kéo con gái chạy
như điên ra khỏi nhà. Tôi đạp không biết bao nhiêu xác người, tôi nghe
không biết bao nhiêu lời rên trong đám gạch. Kệ, cha con tui chạy bán sống
bán chết tới nơi ni thì hết sức đành ngồi đại xuống đường.

- Rứa giữa đường không gặp họ răng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.