GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 124

Chú tôi, má tôi, vợ chồng Bé, mấy đứa nhỏ vùng dậy chạy thoát ra phía

bức tường. Thái kéo tôi: Chạy mau. Nhưng chóc chóc, hình như một lằn
đạn từ sau bức tường bắn tới. Nằm xuống. Thái kéo tay tôi, hai chị em lăn
đại xuống đất. Cố bò tới, cái cửa nhà tề. Giữa bom đạn, giữa khói súng,
ngôi nhà gạch còn đứng vững, hình như chưa bị một vết đạn nào. Ngôi nhà
sừng sững như một phép lạ. Thái khom người giơ chân đá vào cánh cửa.
Cánh cửa bật mở dễ dàng. Tôi lao người vào.

Nhưng cái gì thế kia? Tôi nhảy một bước vào bên trong rồi hai chân như

bị keo dính chặt, không tài nào cất lên nổi nữa. Tôi đưa tay lên miệng, tôi
há mồm muốn kêu. Nhưng tôi như đã chết đứng rồi.

Trước mắt tôi, xung quanh tôi đầy xác chết. Người nằm sấp, kẻ lật ngửa.

Người co rúm lại, kẻ đang trợn trừng mắt tay chân khẳng khiu. Những
miếng thịt, những vũng máu bê bết khắp nền nhà. Chân tôi không thể bước
tới mà cũng không còn chỗ bước lui được nữa.

Không biết nhờ đâu tôi còn được sự phản ứng khi mới bước chân vào

nhà. Hình như khi bước chân tôi chưa chạm đất, mắt tôi đã chạm phải cảnh
hãi hùng bên trong căn nhà, và một sức mạnh nào đó đã đưa bàn chân tôi
bước tránh được những vũng máu. Chỗ đó hình như cũng chỉ vừa cho một
bàn chân. Còn một bàn chân chỉ dính hờ xuống chạm gót.

Tôi muốn kêu rú lên, muốn ngã vật xuống ngất xỉu. Nhưng không, tôi

còn nhận ra được những vũng máu, những cánh tay, khúc chân, tôi phải cố
đứng.

Rồi sự kinh hãi nén chặt quá, dồn từ chân lên đỉnh đầu, từ đỉnh đầu

xuống chân, bật dùm tôi được một tiếng kêu lớn. Thái đã đứng sẵn sau lưng
tôi rồi. Người tôi bị xốc nổi lên, và Thái vác tôi lên vai, mặc súng đạn, mặc
nguy hiểm, chạy như bay ra khỏi căn nhà ghê rợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.