GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 133

xuống hố cá nhân như đồng đội. Ngay khu nhà này có một tổ ba người coi
gác và hình như hắn là tổ trưởng. Một người nào đó gắt:

- Khỉ, đừng xì xầm nữa.

Mọi người im lặng, nín thở, những giây phút căng thẳng tột cùng này,

chúng tôi đã chịu đựng rất nhiều giờ qua.

Tôi biết ông Minh không xuống hầm chúng tôi. Tôi đoán ông đang núp ở

một hầm nào khác. Có tiếng đàn bà khóc. Trúc thì thầm:

- Bà giáo sư Lê Văn Hảo đó. Anh nì, bà nói với em ông chồng bà biết có

đánh nhau, trước Tết dặn bà mua mấy tạ gạo để sẵn.

Oanh gắt:

- Kệ mụ, cứ khóc trù trù. Răng ông chồng đi cổ động la hét cho quân giải

phóng mà để vợ con chết sợ trong hầm ni rứa. Nghe nói thêm ghét.

Nhưng tôi không ác như Oanh, tiếng khóc của người đàn bà làm tôi càng

thương hại. Mấy ngày tôi không dám ra khỏi hầm, sợ mấy anh lính giải
phóng biết tôi núp trong hầm này. Kệ, ai bảo tôi hèn thì bảo, tôi lo lấy mạng
sống của tôi trước đã.

Tuy kẹt cứng dưới hầm, nhưng chuyện xảy ra trên mặt đất tôi đều được

hai cô em gái tường thuật đầy đủ. Nhà bên bác Bảy đã sập, trường tiểu học
bỏ không, lính Xây dựng Nông thôn về canh gác mấy bữa Tết đã quăng
súng mà chạy. Ở ngã ba nào có cờ giải phóng treo. Ông thợ may già trong
xóm bị giết, xác vùi nông trong khu đất trường tiểu học Cộng đồng.

Bà Hảo, vợ ông giáo sư đang vang danh với cuộc giải phóng cố đô Huế,

vẫn cả ngày khóc lóc, đi đứng không vững, đeo lấy áo ông Võ Thành Minh.
Cả đến lũ con, bà cũng không đủ sức săn sóc nữa. Bao nhiêu hào hùng, bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.