GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 134

nhiêu gan dạ, can đảm trong một người đàn bà đã bị ông chồng hút hết rồi
chăng. Dù nghĩ vậy, tôi cũng không giận bà.

Khi tiếng súng thưa bớt, tôi lại nghe tiếng đánh máy chữ trên miệng hầm

lóc cóc. Chắc mấy anh bộ đội vớ được máy chữ, làm ra điều quan trọng,
đánh tờ trình hoặc báo cáo chăng? Không phải, tôi nghe tiếng người già ho
húng hắng, rồi tiếng ông Minh gọi:

- Con Oanh mô rồi, lên đây ông nhờ chút mi.

Oanh chui lên khỏi miệng hầm, má tôi kéo lại:

- Ðừng có lên.

Nhưng con bé cứng đầu:

- Hết bắn rồi mà mạ sợ chi.

Nói xong nó đã khuất dạng. Tôi ló đầu lên theo. Má tôi ghì đầu tôi lại:

- Tui lạy anh, anh chui xuống cho.

Nhưng tôi vẫn cứ ló đầu ra khỏi miệng hầm. Bốn ngày, tôi đâu nhìn thấy

mặt trời. Tôi thèm một chút không khí bên ngoài, và ao ước được nhìn thấy
một ngọn lá cây lay động để còn biết được mình chưa bị cách biệt với sự
sống, với cỏ cây, với mọi hơi thở. Dù ao ước vậy, tôi vẫn chả trông thấy gì
hết, căn nhà thờ tối lù mù, một ngọn nến nhỏ bị che khuất sau một cái cột
lớn. Oanh, cô em của tôi đã bò tới tận góc nhà, nơi ngọn nến lung lay sáng.

Tôi phải dụi mắt hai ba lần mới nhìn quen được mọi vật trong khu nhà

thờ. Ông Võ Thành Minh đang ngồi trên một cái ghế bông, trước mặt là
một cái ghế thấp kê bàn máy đánh chữ. Ông không đánh máy mà có vẻ
ngồi ngẫm nghĩ. Oanh ghé sát mặt đọc gì trên tờ giấy. Tôi cố nhìn ra phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.