GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 145

Sáng ngày ra, tôi nghe tiếng lao xao trên miệng hầm. Mọi người đã ra

ngoài hầm hết. Tôi định chui ra nhưng má tôi la: Khoan đã. Trúc chui vào
báo cho tôi biết từ sáng tới giờ không thấy đại bác câu tới nữa. Quân giải
phóng cũng rút lên phía nghĩa địa, chỉ còn một số canh giữ từ dưới cầu lên
khỏi dốc thôi.

Ông Minh nói chuyện rất lớn giọng:

- Chắc chúng nó đi tập hợp gì đó.

Một lúc sau Trúc xới cho tôi một bát cơm và dặn đừng có lên. Bên kia

trường học, mấy thanh niên bị họ bắt lên trên đó hết rồi. Tôi hỏi mấy thanh
niên sinh viên bên kia hầm thì sao. Trúc cho biết họ đã tản mát hết, ông
Minh đã lo sẵn chỗ núp cho họ. Tôi nghĩ tới tiếng đàn tiếng hát giữa trưa,
giữa đêm. Mấy anh giải phóng gác ở bên ngoài biết tê đi là bên trong nhà
thờ có thanh niên trú ẩn. Nhưng tôi cũng chẳng lo lắng lâu hơn nữa vì tôi
nghe thấy tiếng lợn kêu và tiếng mọi người lao xao. Một con lợn bị giết.
Bữa cơm trưa này chắc sẽ có món ăn ngon. Giữa lúc này mà có một miếng
thịt lợn thì thật là may mắn, món ăn cao lương mỹ vị sang trọng quá chừng.

Tôi nhấp nhỏm ở miệng hầm:

- Má, ai mần thịt heo rứa?

- Khỉ, vô trong đi.

- Thịt heo há má?

- Bên nhà chị Tính, ôn Tôn mần heo đó. Chút nữa chia một ít kho để

dành ăn.

Tôi reo như trẻ con:

- Má nhớ lấy phần ít mỡ kho mặn nghe má.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.