GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 148

Má tôi cũng là mẹ giải phóng rồi đó. Bếp tắt cái rụp nhưng mùi thịt kho

đâu có tắt nổi. Tôi tưởng tượng ra nhiều cái miệng đang nuốt nước bọt
xuống cổ. Tôi lại ló đầu ra:

- Má, chín thịt rồi chớ má?

- Khỉ, vô đi. Ðể cho nó thấm chút đã nào. Con Trúc mô rồi, ra lấy nồi

cơm nguội khi hôm ra đây hâm lại mà ăn.

Trúc vừa dợm dậy thì có tiếng hô to ở bên ngoài:

- Xuống hầm hết, máy bay tới.

Khi tiếng hô vừa mới gióng lên tôi vẫn thấy bầu trời êm tịnh, vậy mà liền

đó đã có tiếng máy bay ào tới, phút chốc đã ở trên đầu rồi lượn vòng. Chỉ
mấy phút sau rốc két bắn xuống như mưa. Mọi người tràn xuống hầm hết.
Một con chó mực mắt xanh lè cứ hầm hè muốn chui xuống hầm. Mệ Khái
phải cầm con dao liệng kêu cái kẻng, con chó mới chịu chạy ra lối khác.

Tiếng rốc két bắn như mưa, đạn như đang trút xuống đầu chúng tôi vậy.

Chúng tôi ôm chặt nhau, người này sát vào người kia như tìm thêm ở nhau
chút nương tựa. Có tiếng sụp đổ phía trước, phía sau, có tiếng kêu khóc ở
nhà bên cạnh, tiếng hô của các anh giải phóng, cả tiếng thét lên như bị cắt
họng nữa. Lúc nẫy, con heo bị chọc tiết cũng kêu lên bi thảm như thế, sao
tôi chả thấy gì cả.

Ầm một tiếng. Có nhiều miếng ngói lở, rồi tiếng bụi cát rơi rào rào.

Tiếng hô, tiếng gọi nhau của mấy anh giải phóng ở ngoài vườn. Tôi nghĩ
chắc họ có nhiều người bị thương lắm. Một lát sau, tiếng súng dưới đất bắn
trả kịch liệt. Tiếng đạn từ trên trời trút xuống cấp bách hơn. Tôi chìm đi, tai
ù, ngực như nghẹt thở và cứ nằm bẹp dí ở góc hầm, tay chân không còn cất
lên được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.