GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 150

sữa, đói lả, không còn sức để khóc nữa. Bởi lẽ ấy, đêm đêm, nhiều khi tôi
nghe tiếng trẻ khóc nhỏ, yếu ớt như tiếng mèo kêu.

Tôi hỏi Oanh:

- Chúng nó bắt những ai?

Giọng tôi hỏi thật nhỏ, nhưng Oanh đưa tay ra dấu ngăn tôi lại. Tiếng

chân đi ra khỏi nhà. Vừa lúc đó, tôi nghe như có tiếng xe đạp đỗ ở ngoài
sân, rồi giọng ông Minh vào gần dần:

- Răng? Ở nhà có ai bị chi không? Tao lo quá."

Tiếng người đàn bà vợ ông giáo sư Hảo khóc thút thít. Tiếng má tôi

tường thuật lại chuyện nhà. Giọng ông Minh vẫn rổn rảng:

- Coi, xuống hầm hết đi, máy bay tới chừ đó. Các nơi nát hết rồi. Chắc

quân bên này đang dàn trận vào thành phố.

Tôi lắng tai nghe. Giọng ông Minh hơi nhỏ xuống:

- Tởm lắm. Tao đi từ dưới đường lên đây mà gặp đầy xác chết. Tụi họ

không rứa bây. Chết trong hố, chết bên cạnh tường, chết nằm sấp mặt
xuống đường. Tao đi từ ngoài ngõ vô đây mà thấy đầy máu. Tao cứ kêu
trời: Ôi thôi, xong rồi, ở nhà còn chi nữa. Khi vô nhà, thấy tụi nó đi ra theo
lối sau vườn. Răng, không có ai bị thương chớ?

Tôi ló đầu lên, hỏi:

- Ôn, tình hình bên ngoài ra răng?

- Tao gặp bọn chỉ huy của chúng nó rồi.

Ông cười, móc ra cái giấy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.