GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 153

- Anh tiếc nồi thịt lắm hả?

- Ờ.

- Em thì chỉ thích yên cho rồi. Mấy bữa, họ nói chỉ ở chơi với dân một

tuần lễ, răng họ ở lâu rứa?

- Ai biết đâu đó, con nhỏ này thật tin người.

Oanh lại nói tiếp:

- Mấy ngày đầu, mấy cô cán bộ tập xe đạp vui quá, mà họ chả biết chi

hết anh hí, đồng đội của họ chết rần rần mà họ cứ giỡn hớt vui chơi như
không. Mấy hôm đầu, mấy cô nói với em sẽ tổ chức văn nghệ liên hoan
nữa, rồi họ tổ chức chi mô!

- Bắn nhau như mưa rứa mà liên hoan chi.

- Mà họ xử tử người ghê quá anh. Em thấy họ bắn hai học sinh hay sinh

viên chi đó trong vườn bác Bốn tề. Ðể em kể cho nghe. Chính cái tổ trong
vườn mình bắn chứ ai. Em nghe cái thằng nhỏ nhỏ ngoài cổng hay nhìn em
đó, nó noái có xử thì để cấp chỉ huy hay tòa án nhân dân xử, đừng có thủ
tiêu. Mấy tên kia nói đồng chí chỉ có tinh thần chủ bại. Rồi họ bắn. Trời ơi,
em nhắm mắt.

Oanh nói gì thì nói, tôi vẫn còn tiếc nồi thịt kho. Gần tuần lễ ăn kham

khổ bữa đói bữa no, bao tử tôi như đã teo lại. Tôi nằm mọp xuống chiếu
miệng sùi bọt mép. Cơn đói lại kéo tới hành hạ làm tôi khổ sở điêu đứng.
Con gái nhịn đói thật tài, Oanh và Trúc bữa ăn bữa không mà vẫn tỉnh như
sáo sậu. Còn tôi sắp phải thiếp đi rồi đây.

Buổi chiều, khi tỉnh dậy, thấy xung quanh mình vắng ngắt. Mọi người đã

bỏ tôi để tản cư đi hết chỗ khác rồi phải không? Tôi hốt hoảng đưa tay sờ
soạng, phải lâu lắm tôi mới nhìn thấy chút ánh sáng từ miệng hầm hắt vào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.