GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 160

Vẫn giọng ôn Minh:

- Nơi góc nhà có đồng chí của anh đó. Tôi đã băng bó xong, anh coi sáng

yên thì đem họ về bộ chỉ huy để chăm sóc. Coi khó sống đó."

Thì ra hai người ôn Minh vừa vác về, có một người là Việt cộng. Ôn

Minh không phân biệt gì hết, ông chỉ cứu người bị thương. Tôi nghe giọng
anh lính trẻ cố thản nhiên nhưng che giấu nhiều cảm động:

- Cám ơn cụ. Bác và Đảng sẽ nhớ ơn cụ.

- Tao hả? Tao không cần Đảng, không cần Bác. Tao chỉ biết hắn là

người, hắn đau thì tao cứu. Mả cha nó bắn nhau, giết nhau, chỉ có dân khổ.

Anh lính giải phóng e dè:

- Trong khu nầy có nhiều loại cán bộ, cụ không nên ra ngoài nhiều, lỡ họ

hiểu lầm thì phiền lắm."

- Tao hả? Tao người quốc tế mà. Ông Hồ cũng phải nể tao, ông tổng

thống Mỹ cũng nể tao, vì tao có chính nghĩa.

Ôn vẫn tiếp tục cười gằn. Tôi không nghe tên lính giải phóng nói thêm gì

hết.

Trúc bò xuống cạnh tôi:

- Hết bắn nhau rồi anh.

- Ừ.

- Chết bất loạn. Ðầu ngõ mình cũng có tề. Anh sợ khôn?

- Tao thấy chi mà sợ.

- Chắc mình phải tản cư. Ở đây mần răng cũng chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.