GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 161

Tôi không ừ hử. Tôi lắng nghe tiếng động trên miệng hầm. Tiếng mấy

người bị thương rên hừ hừ. Tiếng người đàn ông lạ yếu ớt:

- Ðồng chí ở tổ nào?

- Tổ bốn chín.

- Ðem tôi về bộ chỉ huy được không. Tôi muốn gặp người quen để nhắn

ra Bắc.

- Ðồng chí nhắn đi, tôi gửi giúp cho.

Giọng người đàn ông yếu hơn:

- Không, tôi chưa chết. Tôi chưa thể chết được. Ðem tôi về... Tôi muốn...

Tiếng nói cắt đứt nửa chừng. Ngoài cửa, có nhiều tiếng chân rồi tiếng

người lao xao. Tải thương. Giọng ôn Minh: Có cứu mấy người đang bị
thương không, tui gửi với.

- Không, chỉ tải thương quân giải phóng.

Tiếng đại bác lại câu lên. Nhưng công việc tải thương vẫn tiếp tục.

Thanh niên thiếu nữ bị bắt đi làm công tác. May mắn làm sao, Oanh và
Trúc vẫn trốn được. Ôn Minh nhất định không đi, hình như ôn có đưa cái
giấy di chuyển trong vùng kiểm soát của quân giải phóng ra dọa. Một lát họ
rút đi hết, ôn Minh ra lệnh cho mọi người mới đến tị nạn tìm chỗ dựng
hầm. Hết chỗ đào xuống đất, họ dựng hầm nổi. Những cánh cửa được tháo
xuống.

Chúng tôi cũng nhất định sửa sang lại căn hầm. Mặc tiếng máy bay, mặc

đại bác, trẻ con người lớn ra sân đào đất đem vào đổ cho đầy trên hầm,
càng dày càng tốt. Có mấy người bị thương chết, những xác này được đem
ra sân chôn, nhưng cứ vừa ra đào là máy bay đến, thấy bóng người dưới đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.